ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 73

- Tôi là Bently, nhưng thú thực...
- Xin mời ! Cô Bently đang cầm máy.
- Allo ! - Tôi nói: - Allo, Doris ?
Cô ta thở một cách nặng nhọc.
- Cuối cùng thì tôi đã nhớ ra đã nghe thấy giọng nói của cô ở đâu rồi.

Cô nhận ra tôi chưa ?

- Ông là ai, ông nói gì thế ?
- Cô thừa biết tôi là ai. Nào ta vào việc ! Và chớ nghĩ đến chuyện bỏ

máy, nếu không, tôi sẽ báo ngay cho Scanlon và người ta sẽ mời cô vào cũi
ngồi chơi liền ! Bạn bè tôi trong cảnh sát cũng khá đông, xin cô cứ yên tâm
! Ở đó người ta sẽ nhanh chóng làm cho cô hiểu rằng gọi điện thoại nặc
danh thì sẽ được gì ? À, mà chắc cô biết trong xà lim có những thứ chuột gì
rồi chứ ?

- Xin đợi cho một phút ! - Doris Bently nhã nhặn nói. Cô ta đặt ống

nói xuống bàn và quay sang nói chuyện với người khách hàng muốn mua
vé. Tiếng tiền kẽm loảng xoảng trong quầy một lúc rồi Doris Bently lại cầm
ống nói. - Ông chẳng dám liều đâu vì cảnh sát sẽ biết phải tìm ông ở chỗ
nào.

- Ồ, ở đó người ta biết cả rồi. Sớm muộn gì họ cũng bắt được tôi, dù

tôi có chạy đến tận Mexico đi nữa. Tôi thì chẳng mất quái gì. Chỉ có cô thì
khác, đúng chứ ?

- Ông cần gì ?
- Tên của người đàn ông kia.
- Ai là "người đàn ông kia" ?
- Cô nghe đây, đừng có giả bộ nữa ! Khi gọi điện thoại cho tôi cô nói

rằng Dan Roberts không phải là nhân tình duy nhất của bà ta. Vậy người kia
tên là gì ?

- Tôi không biết.
- Tuyệt lắm. Tùy cô. Bây giờ tôi sẽ gọi cho bạn bè cảnh sát.
- Thì để tôi nhắc lại cho ông rõ. Thực tình tôi không biết ! Tôi chỉ biết

có một điều rằng không phải chỉ có một. Lúc đó tôi đang làm việc cho bà ta,
trước khi bà ấy lấy chồng.

- Vậy làm sao cô biết được là còn một người nữa ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.