ĐÊM CỦA BẦY RỐI - Trang 24

— Clac-Clac là của con! Chẳng lẽ không bao giờ con có thể có một cái gì

đó cho riêng mình à?

Ông Lafaye đang ngồi trên một chiếc ghế bành ở bên kia phòng, nói với

sang:

— Mấy con bé này, lúc thì rất đáng yêu, lúc thì rất đáng ghét, thật chẳng

hiểu…

— Làm như thế nào cho môi nó mấp mấy được đây? – Lucy vừa hỏi vừa

xoay lưng con rối lại kiểm tra.

— Ở khe áo vét phía sau có một sợi dây nhỏ đấy. – Cô em gái miễn cưỡng

chỉ dẫn. – Chị chỉ việc giật dây là được.

“Mình không muốn Lucy động chạm tới Clac-Clac. – Caro hậm hực suy

nghĩ. – Mình không muốn chia sẻ đồ chơi ấy. Tại sao mình lại không thể có
một cái gì đó của riêng mình được cơ chứ? Tại sao chị ấy cứ phải bắt chước
mình nhỉ?”

Caro hít một hơi thật sâu cho cơn giận nguôi bớt đi.

Đêm đó, trong khi nằm ngủ, Lucy đã phải giật mình ngồi bật dậy khỏi

giường. Nó vừa trải qua một cơn ác mộng. Tỉnh dậy rồi mà tim nó vẫn còn
đập thình thịch. Nó đã bị theo đuổi. Nhưng cái gì theo đuổi, và ai đã theo
đuổi nó? Nghĩ mãi mà nó không nhớ ra được điều gì.

Nó đảo mắt nhìn quanh căn phòng mờ tối, chờ đợi nhịp đập của con tim

dịu bớt đi. Không khí trong phòng lúc này thật là ngột ngạt, mặc dù cánh
cửa sổ kia đã mở toang.

Caro vẫn đang ngủ say ở giường bên, ngáy nhè nhẹ, đều đều, miệng hé

mở, mái tóc che nửa khuôn mặt.

Lucy liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên cái bàn con nằm giữa hai

cái giường giống hệt nhau của chị em nó. Bây giờ đã là gần ba giờ sáng. Lúc
này nó cảm thấy chẳng buồn ngủ tí nào nữa. Dư âm của cơn ác mộng vẫn
còn chưa tan biến hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.