ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 135

Nghiên cứu kỹ lưỡng thực đơn và gọi một chiếc hamburger hai tầng, Walter
thì thầm vào tai tôi.
-Học viện bảo tôi đưa cho cậu một tấm ngân phiếu, tương đường với lương
sáu tháng.
-Trong sự vinh hạnh nào vậy? tôi hỏi.
-Đó là tin xấu, với sự vắng mặt liên tục của anh, những nghiên cứu của anh
không được tiếp tục, anh không còn ở trong ngạch chính.
-Tôi bị sa thải rồi à?
-Không chính xác, tôi đã thanh minh cho anh bằng những nguyên nhân tốt
nhất mà tôi biết, nhưng chúng ta đang ở trong đợt cắt giảm ngân sách, hội
đồng quản trị đã ra lệnh bỏ hết tất cả những chi phí không cần thiết.
-Tôi có nên kết luận rằng trong mắt của hội đồng quản trị tôi là một sự lãng
phí tiền bạc?
-Adrian, các thành viên của hội đồng thậm chí còn không biết mặt anh, anh
hầu như không đặt chân đếntrụ sở của Học viện ở Chile kể từ khi anh quay
về, anh phải hiểu.
Walter trưng ra một bộ mặt còn tệ hơn nữa.
-Cái gì nữa thế?
-Anh cần phải rời khỏi văn phòng mình, tôi đã yêu cầu cho phép anh tiếp
tục công việc tại nhà, một ai đó sẽ dọn đến vào tuần sau.
-Tôi thậm chí đã bị thay thế?
-Không, không phải chỉ như thế, họ đã giao những lớp học của anh cho một
đồng nghiệp khác, cần một nơi để ông ta chuẩn bị bài giảng, sửa các tài
liệu, nhận học sinh… và văn phòng của anh lại phù hợp với ông ta một cách
hoàn hảo.
-Tôi có biết người đồng nghiệp đã đá tôi ra khỏi cửa khi tôi đang quay lưng
lại không?
-Anh không biết, người đó ở học viện ba năm rồi.
Tôi hiểu câu cuối Walter dành cho tôi, hội đồng đã khiến tôi phải trả giá cho
sự tự do của mình. Walter xấu hổ, Keira tránh ánh nhìn của tôi. Tôi cầm tờ
ngân phiếu và kiểm tra số tiền. Tôi đã rất tức giận và tôi kho6ngthe63 đổ lỗi
cho ai ngoài chính bản thân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.