ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 154

-Chúng đã được đào lên từ lâu.
-Ông đã tìm thấy nó ở đâu trên thế giới? Keira hỏi.
-Bất kể ở đâu, cũng rất lâu rồi.
Tối muộn hôm đó, ông đưa chúng tôi về nhà kho, nơi ông đưa chúng tôi về
trên chiếc xe của mình. Chúng tôi được thả xuống cách nơi mình trọ 200
mét, chúng tôi ròn rén đi về trên những đầu ngón chân và trong ánh sáng
của các bật lửa mà chúng tôi được bán với giá 100 đô la… một chiếc
Zippon cũ có giá ít nhất là gấp đôi số đó, ông ta đã thề như thế và chúc
chúng tôi lên đường bình an.
Tôi đã tắt nến và cố gắng tìm chút ấm áp trong tấm chăn ẩm ướt và lạnh
buốt thì Keira quay sang hỏi tôi một câu rất buồn cười.
-Anh nhớ rằng đã có nghe em nói về người Hy Lạp cổ không?
-Anh không biết, có lẽ… nhưng sao?
-Bởi vì trước khi yêu cầu chúng ta thanh toán khoảng nợ của mình với
người bạn cũ ở Nga, ông ấy đã nói “quên mấy người Hy Lạp cổ của cô đi,
cô sai rồi”, em đã nhớ lại toàn bộ cuộc nói chuyện và chắc chắn rằng mình
không hề đề cặp đến chuyện đó.
-Có thể em đã nói mà không nhận ra, hai người nói rất nhiều.
-Anh chán lắm à?
-Không, không phải, ông ấy là một người hải hước, khá thú vị. Nhưng anh
thắc mắc vì sao một người Hà Lan lại đến sống ở một hòn đảo phía bắc
Scotland.
-Em cũng thế, chúng ta nên hỏi ông ấy.
-Anh không chắc rằng ông ta có phản ứng lại không.
Keira đột nhiên rung mình và nép chặt vào tôi. Tôi nghĩ về câu hòi của cô
ấy. dù tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cô ấy với Thornsten, tôi vẫn không
nhận ra cô ấy nói về tộc người Hy Lạp cổ lúc nào. Nhưng dường như câu
hỏi này có vấn đề, hơi thở của cô ấy đều đều, cô ấy đã thiếp đi.
Paris
Inovy đang đi bộ dọc theo vỉa hè. Ông phát hiện ra một băng ghế gần một
cây liễu lớn và ngồi lên nó. Một làn gió lạnh buốc thổi dọc theo sông Seine.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.