ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 159

-Không phải là thứ tôi biết, không, tôi trả lời.
-Cậu cần phải rời khỏi đây và về lại nhà.
-Tại sao?
-Nếu tên này xuất hiện tại nơi ẩn náu, có lẽ hắn đã có một vỏ bọc để đột
nhập vào nhà cậu.
-Vỏ bọc gì?
-Khi cậu ở đó, chúng ta đều biết chắc rằng cậu chẳng có đường nào hết, nếu
cậu hiểu ý tôi muốn nói.
-Và nơi nào mà tôi không thể?
-Ở nhà, cho ví dụ!
-Ông có nghĩ rằng…?
-Nếu cậu cứ tiếp tục ba hoa như thế này, cậu sẽ về quá trễ? Không còn nghi
ngờ gì nữa!
Tôi lấy túi ở cửa hàng tạp hóa và rời đi nhanh chóng. Ngôi nhà vẫn nguyên
vẹn như khi tôi đi, không có dấu vết đột nhập ở cửa, chẳng có gì ở bên
trong ngoại trừ những lý thuyết giả định của người chủ tiệm. Tôi đặt túi đồ
ở bếp và quyết định đến chổ của Keira ở học viện.
~*~
Keira ngáp dài và dụi mắt, đó là dấu hiệu cho thấy cô đã đủ việc cho một
ngày. Cô đóng quyển sách đang nghiên cứu lại và đặt nó lại lên kệ. Cô rời
khỏi thư viện, đi đến chào các đồng nghiệp của Walter ở văn phòng vào lao
lên tàu cao tốc.
~*~
Bầu trời màu xám, mưa phùn, các vỉa hè sáng lấp lánh, đó thật sự là một
buổi tối mùa đông ở Luân Đôn. Cảnh giao thông thật khủng khiếp. mất bốn
mươi lăm phút để đến nơi và hơn mười phút để tìm chổ đậu xe. Tôi khóa
cửa xe và nhìn thấy Walter ở cừa học viện. Hắn cũng nhìn thấy tôi, hắn
băng qua đường và đến gặp tôi.
-Anh có thời gian để đi uống chút gì không? Hắn hỏi.
-Hãy để tôi đón Keira ở thư viện rồi chúng ta sẽ đến pub.
-À, tôi nghi ngờ rằng cô ấy đã rời khỏi đây khoảng nữa tiếng rồi, có lẽ sớm
hơn một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.