ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 160

-Anh chắc chứ?
-Cô ấy đến chào tôi ở văn phòng, chúng tô có nói chuyện một lúc. Vậy bia
thì sao?
Tôi nhìn đồng hồ, đây là khoảng thời gian tồi tệ để băng qua Luân Đôn, tôi
gọi Keira ngay sau khi chúng tôi có thể và tôi sẽ quay lại sau.
Pub đông nghịt, Walter phải chen vào để tìm đường, hắn gọi hai lon bia và
ném cho tôi qua vai một người quản lý. Walter đưa tôi vào phía sau căn
phòng, chiếc bàn đã thành miễn phí, chúng tôi đặt mình giữ những tiếng vỗ
tay nghe thật khó chịu.
-Nó thế nào, chuyến đi nho nhỏ đến Scotland? Walter la lên.
-Tuyệt… nếu anh thích cá trích, tôi nghĩ rằng nó chỉ lạnh như Atacama,
nhưng bầu không khí ở Yell thậm chí còn lạnh và ẩm ướt!
-Anh có tìm thấy điều chúng ta đang tìm kiếm không?
-Keira có vẻ rất nhiệt tình, thật sự chúng tôi đã tìm ra, tôi sợ rằng chúng tôi
sẽ phải đi sớm.
-Chuyện này cuối cùng sẽ hủy hoại anh, Walter hét lên.
-Nó đã làm được rồi!
Điện thoại tôi run lên trong túi, tôi áp nó vào tai.
-Anh lục lọi đồ đạc của em à? Keira hỏi bằng giọng hầu như không thể
nghe thấy.
-Không, dĩ nhiên là không, sao anh lại phải làm thế?
-Anh không mở túi của em, anh chắc chứ? Cô ấy thì thầm.
-Em vừa hỏi anh, và anh trả lời là không.
-Anh vẫn bậc đèn trong phòng à?
-Không, anh chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
-Em nghĩ là em đang không ở một mình trong nhà…
Máu tôi đông cứng lại.
-Rời khỏi đó ngay, Keira! Tôi hét lên. Đi về phía bên phải, về phía góc
đường chổ tiệm tạp hóa Old Bromton, đừng quay lại và đợi anh ở đó, em có
nghe anh không, Keira, có nghe không?
Cuộc nói chuyện bị ngắt, trước khi Walter có thời gian để hiểu ra bất kỳ
điều gì, tôi đã băng qua quán pub, đụng vào mọi thứ trên đường tôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.