ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 176

Có tiếng gõ cửa, một người đàn ông trẻ trao đổi vài từ với người đối thoại
của chúng tôi.
-Tôi xin lỗi, tôi sẽ trở lại sau. Trong khi đó hãy sử dụng điện thoại trên bàn
của tôi và fax bản photo về số này.
Ông ta viết một loạt các con số lên tờ giấy và đưa cho tôi trước khi đi khỏi.
Keira và tôi bị bỏ lại một mình.
-Thật là khốn kiếp, cái lão Thornsten này!
-Vào lúc này, anh thông cảm cho ông ấy, không có lý do gì để ông ấy vứt bỏ
quá khứ của bạn mình và dường như ông ấy không tham gia vào việc mua
bán.
-Và một trăm đô la, anh nghĩ chúng dùng để mua kẹo à? Anh biết đó là gì
mà, một trăm đô la ở những năm bảy mươi? Gọi điện đi, rồi chúng ta sẽ đi
khỏi đây, cái văn phòng này làm em phát buồn nôn.
Khi tôi không di chuyển, Keira cầm điện thoại lên, tôi nhận lấy nó và trả về
chổ cũ.
-Anh không thích tất cả mấy chuyện này, giờ cũng thế, tôi nói.
Tôi đứng dậy và bước về phía cửa sổ.
-Em có thể biết anh đang làm gì không?
-Anh đang nghĩ về mõm đá ở núi Hua Shan, hai ngàn năm trăm mét đúng
không? Em có thấy rằng nó có thể bắt đầu chỉ với hai tầng lầu dưới chân
em?
-Anh đang nói về cái gì thế?
-Anh nghĩ rằng người ông ta đang tiếp chuyện với cảnh sát ở phía dưới Học
viện, anh đoánsẽ xong trong vài phút. Chiếc xe đang đậu bên đường, ngay
phía dưới, một chiếc Ford với một chiếc đèn thật đẹp đang nhấp nháy trên
nốc. Đóng cửa lại và theo anh!
Tôi kéo cái ghế đến chổ bức tường, mở cửa sồ, ước tính khoảng cách từ chổ
chúng tôi đến lối thoát hiểm phòng khi có hỏa hoạn nằm ở góc tòa nhà.
Băng tuyết khiến bế mặt trơn trợt hơn, nhưng chúng tôi sẽ phải thực hiện
giống như với những viên đá trên vách núi Hua Shan. Tôi giúp Keira trèo ra
và theo sau cô. Ngay khi bám vào lang cang tôi đã nghe thấy tiếng đập cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.