ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 59

A

CHƯƠNG 9

thens, Bệnh viện trực thuộc Đại học, khoa nhiễm trùng phổi

-Chết tiệt! Adrian, bình tĩnh lại nào, anh đang tự làm tổn thương chính mình
đấy.
Tôi mở mắt ra, muốn cử động đầu mình một chút, nhưng rồi phát hiện ra
mình đang bị dính chặt trên giường. Gương mặt của Walter gí sát vào tôi,
trông hắn thật sự hoảng loạn.
-Anh đã thật sự quay lại với chúng tôi chưa hay vẫn đang đấm mình trong
cơn mê hả?
-Chúng ta đang ở đâu đây? Tôi thì thầm.
-Trước hết, hãy trả lời một câu hỏi nhanh đã: Ai là người đang cố gắng nói
chuyện với anh? Tôi là ai đây?
-Cuối cùng, Walter à, anh đã thật sự trở nên hoàn toàn ngu ngốc hay điều gì
đại loại thế à?
Walter bắt đầu vỗ tay tán thưởng. Tôi không thể hiểu được sự hưng phấn
của hắn ta. Hắn bổ nhào ra cánh cửa, chạy ào ra ngoài hành lang và hét lên
rằng tôi đã tỉnh rồi. Và dường như để thỏa mãn hơn nữa, hắn xoay đầu
xuống dưới đất và bắt đầu nhào lộn, chỉ hơi bực mình.
-Tôi không hiểu vì sao anh lại muốn sống ở cái nước này, cuộc sống ở đây
dường như dừng lại để ăn trưa. Thậm chí không có lấy một cô y tá lởn vởn
tại đây. Ồ, tôi hứa sẽ cho anh biết chúng ta đang ở đâu. Chúng ta đang ở
tầng ba của một bệnh viện tại Athens, khoa nhiễm trùng phổi, phòng 307.
Khi anh có thể, hãy thử chiêm ngưỡng quan cảnh xem, thật là xinh đẹp biết
bao. Từ cửa sổ phòng anh có thể nhìn thấy bến cảng, thật là hiếm có một
bệnh viện có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh quan ở đây đến vậy. mẹ và dì
Elena của anh đã trở về mặt đất từ một thiên đường tuyệt vời nên anh đã có
thể có một phòng đơn. Các phòng ban hành chính thậm chí không có lấy
một phúc giây ngơi nghỉ nào. Người mẹ và người dì tuyệt vời của anh thật
sự là hai vị thánh, hãy tin tôi đi.
-Tôi đang làm gì ở đây? Và sao tôi lại bị cố định trên chiếc giường này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.