ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 6

- Thật mà mẹ!
- Tuyệt lắm!
Nàng bắt chước câu nói ưa dùng của chồng. Thằng bé biết mẹ nó

không tin vì thấy mẹ không quan tâm lắm đến sự quả quyết của nó. Nó tức
giận muốn bắt buộc mẹ mình phải tin.

Nó bỏ đi, trong đầu mơ hồ tìm hiểu đầu mối của cái gọi là “may mắn”.

Không chú ý đến những gì xung quanh nữa. Từ hôm đó, nó cứ nghĩ ngợi,
tìm kiếm sự may mắn. Nó muốn gặp may. Sự mong muốn sục sôi trong nó.
Khi hai em gái nó ngồi chơi búp bê thì nó leo lên con ngựa bập bênh, lắc lư
dữ dội như trong cơn phi nước đại. Nó nhún con ngựa gỗ điên cuồng dữ dội
đến nỗi hai em gái nó nhìn nó bằng ánh mắt kỳ lạ, sợ hãi. Con ngựa gỗ như
đang lao đi với tốc độ khủng khiếp trong trí tưởng tượng của thằng bé.
Hình như có lửa trong ánh mắt trẻ thơ của nó. Hai đứa em gái nhìn nó sợ
hãi không dám nói gì.

Khi đến đích của cuộc hành trình điên loạn, nó tụt xuống, nhìn vào

mắt con ngựa gỗ, nói như ra lệnh.

- Nào, hãy đưa ta tới nơi có sự may mắn! Mau!
Nó đánh vào cổ con ngựa gỗ bằng cái roi chú Oscar cho nó. Nó biết

con ngựa có thể đưa nó đến nơi có sự may mắn nếu nó bắt buộc được con
ngựa. Vì thế, nó lại leo lên. Lại nhún điên cuồng, hy vọng sẽ đến được nơi
đó. Cô coi trẻ nói:

- Cậu làm gẫy con ngựa mất!
Joan, em gái nó nói.
- Anh ấy làm thấy ghê quá! Cứ để té một cái cho biết!
Nhưng thằng bé chỉ nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô coi trẻ bỏ đi

vì nghĩ rằng dù sao Paul cũng đã lớn.

Một ngày nọ mẹ nó và chú Oscar bước vào phòng khi nó đang phi

nước đại trên lưng con ngựa gỗ. Nó không nói lời nào với họ. Chú nó lên
tiếng.

- Chào anh nài tí hon! Đang cưỡi con ngựa về nhất phải không?
Mẹ nó nói.
- Con đã lớn rồi, cưỡi ngựa gỗ trông kỳ quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.