ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 167

Một toán lính BSF khác cầm đầu bởi một sĩ quan cấp trên đã đến đó.

Chúng đem những người đàn ông và phụ nữ bị thương đến bệnh viện ở
Anantnag. Sáng hôm sau, các quan chức của chính phủ tiểu bang đến bệnh
viện lấy lời khai của anh Rashid, chị Mubeena và những người bị thương
khác. Ông quận trưởng trao cho mỗi người ba ngàn rupee tiền trợ cấp của
tiểu bang. Họ từ chối. Lãnh đạo các nhóm ly khai đến bệnh viện thăm họ và
sau đó về làng họ, kêu gọi dân làng sát cánh với đôi vợ chồng trẻ.

Rashid được chuyển sang một bệnh viện tốt hơn ở Srinagar. Các bác sĩ

cho anh lựa chọn: hoặc chung sống với năm viên đạn trong người hoặc mạo
hiểm với cuộc phẫu thuật có thể làm anh bại liệt. Anh quyết định không giải
phẫu và trở về nhà, quyết tâm làm lại cuộc đời. Một sự câm lặng đầy thù
địch chào đón Rashid và Mubeena trong cuộc trở về của họ. Đối với gia
đình Rashid và dân làng thì Mubeena là một điềm gở: chị là nguyên nhân
của tai họa đã lấy đi mạng sống của một người và làm mười người khác bị
thương. Gia đình chồng hắt hủi chị. Cha mẹ của chị và một số bạn bè thì ủng
hộ đôi vợ chồng. Anh Rashid không thể làm việc trong một năm trời, vợ
chồng anh sống nhờ vào sự chu cấp của cha mẹ chị Mubeena. Anh muốn
bán phần gia sản của mình. Gia đình anh từ chối ngay cả việc đó.

Một năm sau, chị Mubeena sinh một bé trai; đứa bé chết chỉ trong vài

tuần. Chị định tự tử. Anh Rashid cầu xin chị phải sống, phải mạnh mẽ lên.
Bỏ lại phía sau thảm kịch, anh nhận công việc thợ mộc bất cứ khi nào có
việc. Vào những ngày khác, anh đi làm lao động tay chân, khiêng gạch, gieo
hạt trên đồng, thu hoạch mùa màng. Chị Mubeena cũng góp sức. Chị thêu
thùa, may vá và làm ruộng, dũng cảm chịu đựng những lời chế nhạo của bên
chồng, và miệng lưỡi thế gian. Tại vòi nước của làng, khi đứng xếp hàng để
lấy nước, chị luôn cúi thấp đầu. Trên những con đường làng, chị đi như
chạy, cố gắng không để ai nhìn thấy. Chỉ một lần cãi vã nhỏ xíu cũng sẽ
đánh động đến bi kịch của chị. “Mày là cô dâu bị hãm hiếp phải không?
Mày là đứa đem lại rủi ro chứ gì?” Người làng đặt tên chế giễu họ. “Họ gọi
chúng tôi là ‘Cô dâu Tóe lửa’ và ‘Chú rể Tóe lửa’,” chị Mubeena kể.

Một cuộc điều tra được tiến hành, vài tên lính bán quân đội bị đuổi

việc. Những người mới thay chỗ chúng và bọn lính mới không nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.