ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 168

Rashid và Mubeena. Nhưng chị vẫn rùng mình mỗi lần thấy bóng quân
phục.

Cái đêm hôm đó lẩn quẩn như một bóng ma. Chị Mubeena rót trà cho

tôi và lau nước mắt bằng khăn choàng. Anh Rashid im lặng. Tôi nhìn chằm
chằm vào hoa văn trang trí đã phai trên tấm vải chắp nối bằng vải vụn mà
chúng tôi đang ngồi lên. Con gái của họ đi vào và giải thoát chúng tôi khỏi
sự im lặng khó khăn đó. Nó mặc đồng phục trắng và xanh dương, vai đeo
cặp xách. Nó chạy đến chỗ Mubeena và ngồi lên đùi chị. Con bé là học sinh
lớp bốn trường làng. Nó cho tôi xem tập của nó. Trong cuốn tập tiếng Anh,
con bé đã viết về mục tiêu của nó trong đời: làm bác sĩ. Anh Rashid và chị
Rubeena nhìn nó hãnh diện. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió làm sột soạt rặng
dương sau nhà và làm tấm nhựa poly đóng vào thành cửa sổ trống hoác bay
phần phật. Rashid và Mubeena tiễn tôi ra cửa. Anh nắm tay con gái mình và
đứa con trai họ níu lấy chị Mubeena. Họ vẫy tay và mỉm cười.

Một thời gian sau cuộc gặp gỡ với họ, tôi tình cờ đọc được bài thơ của

một nhà thơ người Kashmir, tên là Farooq Nazki:

Những bà mẹ vò sạch vết máu trên quần áo của các chú rể
Trên bờ sông,
Áo cô dâu đã cháy thành tro bụi,
Các cô phụ dâu khóc
Và dòng jhelum lặng lẽ trôi.

Nhưng tôi không thể buộc mình viết về Rashid và Mubeena. Và tôi

cũng không thể đến thăm làng Kunan Poshpora ở phía bắc quận Kupwara
nơi quân đội Ấn Độ đã hãm hiếp hơn hai mươi phụ nữ vào năm 1990.
Kunan Poshpora đã trở thành một biểu tượng, một ẩn dụ, một ký ức giống
như Srebrenica.

Vào đầu tháng Mười Hai tôi đến Kupwara, cách Srinagar ba giờ đồng

hồ. Kunan Poshpora chỉ cách đó vài phút và tôi dự định đón xe buýt đến đó.
Những rặng núi hùng vĩ và những ruộng lúa xanh tươi bao quanh quận
Kupwara. Vẻ đẹp của những khu vực xung quanh càng làm nổi bật sự bẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.