ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 64

“Tên cha?”
“Gulam Ahmad Peer, thưa ông!”
“Ông ta làm gì?”
“Nhân viên chính phủ, thưa ông!” Rồi tôi nhanh nhẩu nói thêm vào để

gia tăng hiệu quả, hy vọng nó có thể giúp chút gì, “nhân viên Phòng Dịch vụ
Hành chính của Kashmir, thưa ông!”

Hắn có vẻ như không nghe thấy tôi. “Mày sống ở đâu trong làng?”
“Ở cuối đường, thưa ông! Kế bên tiệm thuốc tây.”
Tôi tiếp tục nhìn hắn rồi nhìn thật nhanh sang tên lính kia. Nhưng

những gương mặt vô cảm và lạnh lùng của chúng không tiết lộ điều gì.

Đột nhiên: “Mày theo nhóm nào? JKLF hay HM?”
“Không theo ai hết, thưa ông! Tôi là học sinh.”
Hắn dừng lại và nhìn tôi. “Đứa nào cũng nói mình là học sinh.”
“Có bao nhiêu đứa bạn mày theo tụi đó?”
“Không có đứa bạn nào của tôi, thưa ông! Tất cả tụi nó là học sinh.”

Tôi lấy thẻ học sinh trong túi áo sơ mi của mình ra và trình nó.

Hắn đọc lướt, lật qua lật lại và trả cho tôi. “Vũ khí đâu?”
“Tôi không có vũ khí, thưa ông! Tôi là học sinh.”
“Thôi nào, nói cho tụi tao nghe. Mày biết là tụi tao có những cách khác

để tìm ra mà.”

“Tôi biết, thưa ông! Nhưng tôi chỉ là một học sinh.” Tôi năn nỉ.
“Nghĩ kỹ hơn đi. Tao sẽ quay lại trong vài phút,” tên thẩm vấn nói, rồi

bỏ đi.

Tên lính kia đứng đó im lặng. Tôi cố gắng thuyết phục hắn rằng tôi chỉ

là một học sinh. “Nói với ông sĩ quan khi ông ta quay lại,” hắn nói và giữ
nguyên thái độ im lặng đáng sợ của mình. Sau một hồi, gã thẩm vấn quay lại
và hỏi lại những câu đã hỏi. Tôi chỉ có đúng một câu trả lời:

“Tôi là học sinh.”
“Thôi được rồi,” hắn nói, “tao biết mày là học sinh.” Hắn có vẻ đã dịu

đi một tí. Hắn hỏi về một học sinh trong trường tôi, cái đứa vẫn còn tên
trong danh sách nhưng ít khi đến trường. Nó là thằng Pervez, bạn chí cốt của
tôi ở trường, một giọng ca Bollywood dở tệ, tiền vệ trụ của đội đá banh, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.