ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 155

- Bảo Kim! Bảo Kim!

Nàng nhìn Thái phi, lại nhìn Chúa một lần cuối cùng, nói líu

ríu:

- Lạy Quốc mẫu, lạy phụ vương, con xin vĩnh biệt.

Chúa ôm lấy nàng. Quỳnh Hoa đã lịm đi. Trong giây lát, nàng

trào lệ, thở hơi thở cuối cùng trong tay Chúa. Tĩnh Vương như điên
như dại mãi không chịu bỏ con ra, nhìn con qua nước mắt, chốc
chốc lại thở dài. Đến đây, có tiếng dân gian reo hò ngoài phủ. Thái
phi gạt nước mắt bảo Chúa:

- Nó xấu số, tiếc cũng vô ích. Nhà Chúa để nó đấy cho mẹ, và

nên ra ngay, kẻo công chúng mong chờ.

Chúa nói:

- Quỳnh Hoa vì con mà chết. Oan hồn nó bao giờ tiêu tan được.

Con không còn thiết làm gì nữa.

Nói xong Chúa lại trào lệ. Thái phi phải lấy nghĩa lớn dẫn dụ,

Chúa mới chịu buông Quỳnh Hoa, đặt nằm ngay ngắn và vuốt
mắt cho nàng. Chúa nhìn con tần ngần không chịu đi. Mặt nàng
yên tĩnh, miệng điểm nụ cười hiền hậu.

Lòng thương Quỳnh Hoa chiếm cả tâm hồn chúa Tĩnh Đô, và

đồng thời tất cả lòng chán ghét Đặng Lân cũng nổi dậy. Chúa căm
giận Lân đến nỗi lúc ấy, nếu em Tuyên phi còn sống, Chúa cũng
chính tay giết chết. Chúa thất thểu ra ngoài nhà Nghị sự, lên ngồi
trên sập. Đèn nến sáng trưng. Mặt Chúa uy nghiêm, nhưng vẻ buồn
nặng trĩu. Các quan văn võ đứng hầu hai bên. Đao phủ dẫn Nguyễn
Mại vào. Chàng mặc áo tội nhân, cổ đeo một thanh kiếm. Trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.