ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 19

Đỗ Tuấn Giao đã tiếp lấy bài phú, và cất tiếng sang sảng

bình văn. Cử tọa trước còn xôn xao, nhưng sau bị lôi cuốn bởi câu
văn hay, ý tưởng cao siêu, cảnh tình như vẽ, và nhất là bởi cái nhạc
điệu tuyệt luân nó khiến cho bài phú thành hẳn một bản đàn réo
rắt. Quỳnh Hoa chỉ lo bài phú hết, và Bảo Kim trầm ngâm nghe
bạn đọc, thỉnh thoảng lấy làm ngạc nhiên, vì nhiều câu xuất ư ý
ngoại, chàng tưởng như mình không sao đạt được.

Tuấn Giao đọc xong, trong bọn cống sĩ có người thở dài nói:

- Thực là thần bút. Tô Đông Pha sống lại cũng không thể làm

hay hơn được, giải nhất thực là xứng đáng, chúng tôi còn lâu mới có
cái bút lực siêu phàm như thế...

Nói chưa dứt lời, chợt có tiếng kêu thất thanh và cảnh Long Trì

bỗng ồn ào như chợ. Tiếng ca quản im đi. Bọn phụ nữ chạy tán loạn.
Lắng tai có tiếng kêu “Cậu Trời! Cậu Trời đấy! Chị em trốn đi!”.

Quỳnh Hoa bỗng tái nhợt đi, nàng rú lên:

- Cậu Trời! Khổ quá!

Bọn cống sĩ nhiều người thất sắc. Vài người đứng dậy. Bảo

Kim vội vàng đứng lên:

- Anh em định chạy đấy ư? Không thể được. Anh em hãy ngồi

lại, ta đội ơn chủ nhân, không nhẽ lại bỏ đi. Người quân tử có bao giờ
xử sự như thế? Cậu Trời là cái quái gì mà anh em sợ?

Tưởng như có một trận cuồng phong thổi trong đám hội, người

chạy như ong. Tiếng kêu, tiếng thét, tiếng gọi nhau liên tiếp. Cả
bọn còn đang ngơ ngẩn, thì một thiếu phụ đầu tóc rũ rượi chạy vào
hổn hển:

- Ai cứu tôi với. Cậu Trời...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.