ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 25

khóc lóc xin cho, Chúa tha bổng. Từ đấy nó càng ngỗ nghịch, tự xưng
là “Cậu Trời”, không còn biết kiêng nể là gì nữa.

Nguyễn Mại lắc đầu nói:

- Nếu thế thì gọi là loạn còn gì?

Bảo Kim nói:

- Những người bị nó làm nhục như bà ấm sinh lúc nãy không

biết bao nhiêu mà kể, nhiều người thất tiết tự tử cho tròn giá
sạch, còn thì chỉ biết ôm giận cho qua đời, chứ biết kêu đâu? Vì
thế mỗi khi nó đi đâu người ta chạy tán loạn, sợ hơn sợ thiên tai, nhà
nào nhà ấy đóng cửa im lìm. Vô phúc bị nó phá thì đành giương
mắt ra mà nhìn. Có ông phủ Dương Chính Doãn luận tội nó, nó đem
bọn côn đồ đến giết cả nhà.

Nguyễn Mại giậm chân:

- Thế thì còn ra thể thống gì nữa. Biết trước thì lúc nãy tôi đem

giết nó đi cho dân thoát nạn. Nhưng sao nó lại nhũn với tôi thế?

Lưu Sĩ Trực đáp:

- Nó nham hiểm và hèn lắm. Thấy ai vào tay sừng sỏ thì nó lủi đi

như con rắn để cắn trộm lúc khác; những khi ấy thì nó lại càng
nguy hiểm.

Nguyễn Mại cười nói:

- Các chú cứ nhút nhát thế thì còn làm gì được. Tôi quyết trừ hại

cho nhân dân.

Cả bọn đồng thanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.