ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 79

chưa xứng với nàng. Nhưng chàng không thể tưởng tượng được rằng
người ngọc kia lại về tay một gã vô lại.

Chàng đi đi lại lại trong thư phòng, khói tức bốc lên ngùn ngụt,

chàng nghĩ:

- Chúa Tĩnh Đô bị con đĩ Phù Đổng làm mê hoặc quá rồi! Phải

làm cho Chúa tỉnh mới được. Để thế này thì hỏng hết. Chúa hỡi, có
lẽ nào Chúa lại lầm lẫn đến thế?

Các bạn Bảo Kim cũng như chàng đều ngơ ngác. Họ bỏ mặc sách

vở, sao nhãng việc học, chỉ họp nhau bàn tán về chuyện Quỳnh Hoa.

Đọc thư Quận chúa, Bảo Kim bất giác rưng rưng hai hàng lệ.

Nàng đã tỏ hết lòng ngưỡng mộ đối với chàng, nói rõ cảnh ngộ
mình, xin vĩnh biệt cùng chàng và trả lại thơ, phú mà nàng cho là
không có quyền giữ. Cuối cùng nàng khuyên chàng nên quyết chí
tu thân để ra giúp nước. Bài thơ bát cú của nàng lâm ly sâu sắc, trách
duyên tủi phận, mỗi chữ là một giọt lệ, mỗi câu là một tiếng thở dài.

Bảo Kim nén nỗi đau lòng, hỏi chuyện Ái Thi. Con thị nữ kể lại

hết tình cảnh Quận chúa. Chàng thương hại, thán phục đạo hiếu của
nàng, nhưng lại không chịu vì chỗ nàng quá phục tùng. Tiễn Ái Thi ra
cổng, chàng dặn:

- Em về thưa với Quận chúa rằng ta sẽ theo hầu để bảo vệ Quận

chúa.

Trở lại thư phòng, Bảo Kim ngồi phịch xuống một chiếc ghế,

thở dài:

- Chúa Tĩnh Đô thực là người cha tàn nhẫn!

Giở xem bài phú Long Trì và ba bài tứ tuyệt tặng Quỳnh Hoa, lòng

chàng choán một nỗi buồn tuyệt vọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.