ĐÊM HỘI LONG TRÌ - Trang 77

hiên ngang biết bao! Nghĩ đến chàng phong lưu công tử ấy, nàng
lại rùng mình ghê tởm liên tưởng tới gã Đặng Lân. Nàng nhắm mắt,
cố xua đuổi trong trí cái hình thù ngỗ nghịch.

Nàng trách trời trách phận, cả lòng hờn ghét Tuyên phi lại nổi lên

trong thâm tâm nàng. Nàng nghiến răng như muốn moi gan lôi
ruột người đàn bà nham hiểm và uy quyền ấy...

Đám cưới đã định ngày, khốc hại và lạnh lùng. Quỳnh Hoa tưởng

như quỷ sứ đã báo cho nàng giờ khảo đả. Đây là ngày cửa ngục mở để
nàng tiến vào cõi âm ty.

Nàng sai thị nữ sắp vàng hương, ra mộ thân mẫu nàng để bái

biệt. Nàng bày biện đồ cúng, đốt nến thắp hương, rồi quỳ
xuống. Khói hương bốc theo khói thu, nàng lầm rầm khấn:

- Mẹ ơi! Mẹ có thấu cho tình cảnh con không? Từ lúc lọt lòng, con

không được trông thấy bóng mẹ bao giờ, con đã chịu bao nhiêu nỗi
thiệt. Nhưng không bao giờ con lại cần mẹ như ngày nay. Mẹ đã
ngậm ngùi vì phải bỏ con, mẹ lại phải ân hận vì đã sinh một đứa con
phận mỏng. Đời con đã sớm vô ích, cớ sao mẹ không cho con đi theo
mẹ từ buổi sơ sinh? Con đi đây, ôi mẹ. Rồi đây, con không biết thân
con ra sao, nhưng chắc nó không tươi đẹp chút nào. Phụ vương đã gả
con cho một tên vô lại. Giá mẹ còn sống, có lẽ con không đến nỗi,
sao mẹ đi vội thế? Phụ vương đã truyền, con chỉ có việc vâng theo:
con đi đây lòng đau như cắt, đời con còn bị đầy đọa nhiều. Nhưng
muôn việc tránh không khỏi số, oán trách cũng chẳng ích gì. Con đi,
chỉ thương mẹ từ đây sẽ bị hương lạnh khói tàn, rêu lan, cỏ mọc,
không còn ai thăm viếng nữa!...

Xúc động can tràng, nàng ôm mặt khóc, tiếng khóc não nùng,

như tiếng buổi tang đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.