ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 167

màu trắng mà tên lửa tiếp tục lướt qua không một dòng suối nhỏ nào,
trên cao không có chim chóc, ở những khúc quanh không có nàng hươu
ngơ ngác, không một cánh bướm hay một chú thỏ trắng. Đó là sự
nghiêm ngặt của tri thức trừu tượng. Những đường băng vận chuyển thì
dùng loại ghế được chế tạo và hàng lan can thì bằng kim loại.

Eléa và Païkan bị tác động mạnh bởi sinh hoạt bất thường ở con

đường bên dưới họ. Những người lính gác màu xanh lục mặc quân
phục thời chiến, bím tóc và đội mũ, đi lại đầy trên đường băng, không
hề ngạc nhiên khi nhìn thấy tên lửa bay trên đầu mình theo con đường
mà thường ngày bị cấm. Những tín hiệu nhiều màu sắc nhấp nháy trên
các cửa ra vào, những tiếng gọi tên và số vang lên, những phụ tá phòng
thí nghiệm mặc áo dài màu hồng tất bật trong các hành lang, mái tóc
dài của họ được bọc kín trong tấm khăn choàng dài. Đây không phải là
khu Giảng đường mà là khu Công trình và Nghiên cứu. Ở đây không có
bất cứ sinh viên tóc ngắn đi chân trần nào.

Tên lửa đáp xuống trên cao độ một ngã năm. Một trong hai người

gác đưa Eléa đến phòng thí nghiệm số 51.

Païkan đi theo.
Họ được đưa vào một gian phòng trống, giữa phòng có một người

đàn ông mặc áo dài màu hồng đang đứng chờ họ. Phương trình Zoran
màu đỏ gắn bên ngực phải của ông ta cho thấy ông là trưởng phòng thí
nghiệm.

— Cô là Eléa phải không? - Ông ta hỏi.
— Tôi là Eléa.
— Còn anh?
— Tôi là Païkan.
— Païkan là ai?
— Tôi thuộc về Eléa, - Païkan đáp.
— Tôi thuộc về Païkan, - Eléa nói.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói:
— Païkan không được triệu tập. Coban muốn gặp Eléa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.