ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 169

Hai người phụ nữ ngồi trước mặt Coban. Một người là Eléa. Người

kia tóc nâu, tuyệt đẹp, vóc người tròn trĩnh nở nang hơn. Eléa cân đối
theo số đo hoàn hảo, còn người kia thiếu cân đối theo kiểu sắp phì
nhiêu.

Trong khi Eléa phản đối và đòi gặp Païkan thì người kia ngồi im,

lẳng lặng nhìn nàng đầy thiện cảm.

— Chờ đi Eléa, - Coban nói, - hãy chờ để biết.
Ông mặc chiếc áo dài trang trọng màu hồng của các nhân viên phòng

thí nghiệm, nhưng phương trình Zoran trên ngực ông được in màu
trắng. Chân trần như một cậu sinh viên, ông đi đi lại lại quanh phòng,
giữa những mặt bàn điều khiển và bức tường lỗ chỗ như tổ ong chứa
đựng hàng chục nghìn cuộn đọc.

Eléa tự thấy có tiếp tục ngoan cố cũng vô ích nên im bặt và lắng

nghe.

— Các cô không biết cái gì đang chiếm chỗ ở Gonda 1, - Coban nói.

- Ta sẽ nói cho các cô nghe. Đó là Vũ khí Thái dương. Mặc dù ta đã
phản đối nhưng Hội đồng đã quyết định sử dụng nó nếu Enisoraï tấn
công chúng ta.

Còn Enisoraï thì quyết định tấn công chúng ta để phá hủy Vũ khí

Thái dương trước khi chúng ta sử dụng nó.

Vì tính chất phức tạp cũng như kích thước khổng lồ của Vũ khí, từ

lúc khởi động cho đến lúc Vũ khí phóng đi sẽ mất gần nửa ngày. Và
chính trong nửa ngày ấy số phận của cả thế giới sẽ được quyết định.
Bởi vì nếu Vũ khí bay lên và hoạt động thì sẽ giống như chính mặt trời
rơi xuống Enisoraï vậy. Enisoraï sẽ bốc cháy, tan chảy, bị cuốn trôi...
Nhưng đổi lại, toàn bộ Trái đất cũng phải hứng chịu sự va chạm ấy.
Chúng ta sẽ còn lại gì sau vài giây ấy? Sự sống sẽ còn lại gì?...”

Coban dừng lại. Cái nhìn bi thảm lướt phía trên hai người phụ nữ.

Ông lẩm bẩm:

— Có thể chẳng còn gì... chẳng còn gì nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.