— Tôi muốn gặp Coban, - Païkan nói.
— Tôi sẽ báo với ông ấy là anh đang ở đây. Anh chờ nhé.
— Tôi đi theo Eléa, - Païkan nói.
— Tôi thuộc về Païkan, - Eléa nói.
Im lặng một lúc, rồi người đàn ông lại nói:
— Tôi sẽ báo với Coban... Trước khi gặp ông ấy, Eléa phải qua cuộc
xét nghiệm tổng quát. Vào cabin này...
Ông ta mở một cánh cửa trong mờ. Eléa nhận ra cabin chuẩn mà tất
cả cư dân Gondawa đều phải bước vào mỗi năm ít nhất một lần để biết
sự tiến triển sinh lý học của mình và để điều chỉnh sinh hoạt cùng thực
phẩm trong trường hợp cần thiết.
— Có cần vậy không? - Nàng hỏi.
— Đây là việc cần thiết.
Nàng bước vào cabin và ngồi xuống ghế.
Cánh cửa khép lại, các thiết bị chung quanh nàng sáng đèn, những tia
chớp nhiều màu bắn ra trước mặt nàng, máy phân tích kêu rù rù, máy
tổng hợp kêu lách cách. Thế là xong. Nàng đứng lên và ẩy cửa. Cánh
cửa vẫn đóng chặt. Ngạc nhiên, nàng đẩy mạnh hơn nhưng chẳng được.
Nàng lo lắng gọi:
— Païkan!
Từ phía bên kia cánh cửa, Païkan kêu lên:
— Eléa!
Nàng lại cố mở cửa lần nữa, đoán biết có chuyện gì đó kinh khủng
đằng sau cánh cửa đóng kín kia. Nàng thét lên:
— Païkan! Cánh cửa!
Chàng lao tới. Nàng trông thấy bóng chàng tan vào tấm vách trong
mờ. Cabin rung chuyển, các dụng cụ gãy đổ rơi xuống sàn nhưng cánh
cửa vẫn im ỉm.
Sau lưng Eléa, vách ngăn cabin mở ra.
— Vào đây Eléa, - giọng Coban vang lên.