ĐÊM HỒNG HOANG - Trang 235

— Họ đang chiến đấu, - Coban nói. - Chúng tôi sẽ duy trì lực lượng.
— Vĩnh biệt Coban. Ta...
Lokan biến mất. Chỉ là một hình ảnh. Coban choán giữa màn hình và

đến gần Eléa. Ông ra hiệu cho một người nào đó mà nàng không nhìn
thấy.

— Nghe này Eléa, nếu cô nghe ta thì đừng sợ gì cả, — ông nói. -

Chúng tôi sẽ cho cô uống một dung dịch an bình, sẽ khiến không chỉ
đầu óc cô ngủ mà cả từng mảnh thân thể cô cũng ngủ say, sao cho
không tế bào nào phải run rẩy khi bị cái lạnh xâm chiếm.

— Anh đang ở bên em, - Païkan nói.
Eléa cảm nhận người ta tuồn một ống mềm vào miệng mình, thông

xuống họng và dạ dày rồi chuyền vào đó một chất lỏng. Cơ thể nàng
phản kháng đến mức khiến nàng tỉnh lại. Nàng bắt đầu nhận biết.

Nàng muốn ngồi xuống và phản đối. Nhưng thình lình nàng cảm

thấy không cần thiết nữa. Nàng thấy dễ chịu, hoàn toàn dễ chịu. Tuyệt
vời. Thậm chí nàng cũng không còn ý định nói. Không cần thiết. Mọi
người đều phải hiểu nàng cũng như nàng hiểu mọi người và mọi điều.

— Cô thấy dễ chịu chứ? - Coban hỏi.
Thậm chí nàng không nhìn ông ta. Nàng biết ông ta sẽ biết.
— Cô sẽ ngủ thiếp đi, ngủ sâu, hết sức êm ái. Sẽ không phải là một

giấc ngủ dài. Thậm chí nếu cô ngủ trong vài thế kỷ đi nữa thì vẫn là
giấc ngủ không dài hơn một đêm.

Một đêm, một đêm nhẹ nhàng ngủ say và nghỉ ngơi...
— Em nghe rồi chứ? Chỉ một đêm thôi... Rồi khi em tỉnh dậy thì anh

đã chết từ lâu lắm, đến nỗi em không còn phải đau lòng nữa... Giờ anh
đang cùng em... Anh đang ở cạnh em.

— Thay quần áo và rửa ráy cho cô ta, - Coban nói với các cộng sự.
Païkan gầm lên:
— Đừng động vào cô ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.