ĐÊM KHOÁI LẠC - Trang 106

Kẻ Săn Đêm khuỵu gối ngồi xuống trước mặt con bé, anh mỉm cười

hiền lành và lấy cái bánh từ tay con bé. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc sẫm
màu của nó. “Cám ơn cháu.” Giọng nói mềm mại, dịu dàng, “nhưng chú
không đói”, anh chìa cái bánh trả lại cho con bé.

Vannessa vặn vẹo rồi chạy ùa vào lòng anh.

Trong suốt quãng đời còn lại, cô sẽ không bao giờ có thể quên được cái

nhìn tuyệt vọng, đau đớn trên gương mặt Kẻ Săn Đêm khi ôm Vannessa
trong lòng. Đó là đau khổ, dằn vặt và mất mát. Đó là gương mặt của một
người nhận ra bản thân đang ôm trong lòng một thứ vô cùng trân quý và
hoàn toàn không muốn mất đi.

Anh nhắm mắt lại, tựa cằm lên đầu Vanessa khi vòng tay ôm siết con bé

chặt hơn. “Ôi trời, Julian, con của cậu lúc nào cũng thật xinh đẹp.”

Juian không nói gì, chỉ có Grace là tiến về trước. Nhưng Amanda vẫn có

thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt Juian khi ngắm người bạn thân và con gái
mình. Cả hai trông như thất thần.

Có điều gì đó đã xảy ra giữa hai người bọn họ, có điều gì đó như một

cơn ác mộng mà Amanda chưa từng được biết.

Julian nắm tay Grace. “Grace, đây là bạn của anh, Kyrian vùng Thrace.

Kyrian, đây là vợ tớ.”

Kẻ Săn Đêm bế Vanessa trong vòng tay dịu dàng, đứng nhún mình một

cái như cú vồ của một con báo đen, nguy hiểm và duyên dáng. “Rất vui
được gặp cô, Grace.”

“Cám ơn,” Grace đáp. “Chính tôi mới phải nói cám ơn anh. Julian lúc

nào cũng nói về anh làm tôi cảm thấy như mình đã biết anh từ lâu lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.