ĐÊM KHOÁI LẠC - Trang 18

Nhất định lại là một trò của Tabitha. Jeez !

Còn gì nữa đây. Có khi nào cô chợt nhận ra bản thân và mấy người chị

em lang thang trên một nhánh sông nào đấy, tìm kiếm một loại cây thảo
dược dớ dẩn nào đấy hay một con cá sấu ?

Rùng mình nghĩ tới viễn cảnh đó, cuối cùng cô đã về tới căn nhà cũ kỹ

đáng sợ của Tabitha. Chị ấy đã cho một người thuê phòng cuối cùng trong
góc. Bức tường sơn màu tím lòe loẹt, đó là căn nhà nhỏ nhất trên đường.
Amanda thầm ngạc nhiên khi không thấy ai than phiền về cái tông màu hoa
hòe nổi bật của căn nhà. Lẽ dĩ nhiên là Tabitha thích ngôi nhà này, vì khi
chỉ đường, cô chỉ cần nói

“Hãy tìm căn nhà gạch tím Victorian với hàng rào bằng sắt đen. Dễ nhận

ra thôi mà.”

Đúng là cực kỳ dễ nhận ra trừ khi bạn là một người mù.

Sau khi mở cánh cửa thấp bằng sắt đúc, Amanda tiến về phía hàng hiên

nơi có cái tượng thú đầu người theo motif Gothic to lớn bằng đá đứng sừng
sững.

“Chào Ted,” cô nói với bức tượng thú đầu người mà Tabitha thề sống

thề chết là có thể đọc được suy nghĩ của người khác. “Tôi chỉ đến để dẫn
con chó đi dạo thôi, được chứ ?”

Amanda móc chìa khóa ra khỏi túi rồi mở cửa trước. Vừa bước vào

phòng căn phòng chờ bên trong, cô đã phải khịt mũi ngửi thấy một mùi khó
chịu xông lên. Chắc một trong số những bình độc dược của Tabitha đã quá
đát rồi.

Hoặc cũng có thể là bà chị gái của cô lại thử tự nấu bữa tối nữa quá.

Cô nghe thấy tiếng con Terminator sủa inh ỏi trong phòng ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.