Nhưng mà tình cảm của cô thật dào dạt, cảm động trái tim người nghe.
Chỉ cần điểm này, ngay cả những nữ ca sĩ có giọng hát hay cũng làm không
được.
Với ca khúc dễ dàng bắt đầu mà nói, Tiêu Tiêu làm còn xuất sắc hơn
so với trong tưởng tượng của anh ta .
Chuyên gia ghi âm gật đầu, hướng về phía Chung Thụy nhỏ giọng nói:
“Cô ấy đem ca khúc này hát tốt như vậy, ngay cả đạo diễn Ôn cũng không
phản đối chứ?
Đạo diễn Ôn nhiều lần muốn nhét Nguyễn Tình vào bài hát cuối của
đĩa nhạc, nhưng mà vẫn trì trệ chưa nhận được câu trả lời . Thứ nhất giọng
ca của Nguyễn Tình rất õng ẹo, hát ca khúc bi thương này quả thật không
phù hợp. Thứ hai chuyên gia ghi âm không có ấn tượng tốt với đạo diễn
Ôn, mỗi lần nhắc tới người có một bộ dáng ăn trên ngồi trước, khó mà kiểm
soát, làm cho khúc nhạc hỏng bét, là hành vi thường ngày của ông ta trong
công việc không thể chịu được.
Chung Thụy đang muốn lên tiếng, Tiêu Tiêu trong lúc vô ý nghe được,
do dự mà nói: “Đạo diễn Ôn cũng không phải người dễ dãi, sẽ không liên
lụy tới anh chứ?”
Chuyên gia ghi âm cười xua tay: “Trước đây có lẽ có chuyện xảy ra,
bây giờ có chỗ dựa là Ảnh đế, làm sao có chuyện được?”
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Chung Thụỵ, thể diện của Ảnh đế
lớn như vậy sao, ngay cả đạo diễn Ôn cũng không dám đắc tội anh?
“Đi thôi.” Chung Thụy không nói nhiều lời, xoay người bước đi.
Tiêu Tiêu lên tiếng trả lời đuổi theo, cho đến khi ngồi trên xe mới
ngây ngẩn mà đặt câu hỏi: “Chúng ta bây giờ quay về studio sao?”