yêu say đắm với đối phương, vui mừng có thể gả cho người này, có thể
cùng hắn cả đời bên nhau.
Nàng hạnh phúc, nàng tin tưởng bọn họ là “lưỡng tình tương duyệt”*,
giống như thần tiên cổ tích.
Nàng có phụ thân yêu thương mình, có phu quân yêu mình, nếu có
một đứa nhỏ, gia đình này sẽ trọn vẹn…..
Nhưng đến cuối cùng, nàng đón lấy tin tức phụ thân chết đi, trường
kiếm trong tay phu quân dính đầy máu tươi của người thân.
Con của nàng, cuối cùng cũng không thể bình an sinh ra, nhìn thấy thế
giới này cho dù chỉ là một cái liếc mắt…
Hết thảy mọi thứ, hạnh phúc của nàng, kết thúc đêm hôm đó….
Có bao nhiêu yêu thương, còn có bao nhiêu thù hận, nhưng mà giữa
tình yêu và thù hận còn có một chút lưu luyến không buông, đau khổ cùng
bi ai….
Tiêu Tiêu mở mắt ra, mình chính là nữ tử đáng thương kia, bởi vì yêu
lầm một người, người đáng thương mất đi hết thảy hạnh phúc.
Cô còn chưa mở miệng, nước mắt lại theo hai bên má liên tục rơi
xuống, đau khổ nơi đáy mắt làm cho người khác cảm động.
“Ok!” Chuyên gia ghi âm không nghĩ tới Tiêu Tiêu một lần thì đã qua,
tình cảm trong tiếng ca rất nhiều, so với một vị ca sĩ già dặn cũng không
kém cỏi chút nào.
Giọng hát chưa đủ ngọt ngào, âm vực cũng không đủ cao, nếu theo
khía cạnh của âm nhạc mà nói, trình độ của Tiêu Tiêu chỉ có thể xem như
trên hạng trung.