“Đạo diễn Tề, tôi có thể. Vai người chết, thực ra trước kia tôi đã từng
diễn qua.” Tiêu Tiêu ngượng ngùng mà cúi đầu, năm năm nay cô vẫn đóng
vai phụ, đã từng diễn cảnh người qua đường vừa lên sân khấu đã bị giết, đã
từng làm vị đại thẩm bán cá, bối cảnh là ở trong chợ, còn có vị tiểu thiếp bị
bán ở đầu con phố. Năm năm qua cô xuất hiện ở trước ống kính nhiều nhất
không quá 30 giây, cô thành thật xấu hổ mở miệng.
Đạo diễn Tề ngẩn ra, ông ta chưa từng thấy Tiêu Tiêu lộ mặt trên màn
ảnh, hóa ra không phải không lộ, mà là xuất hiện rất ít, chợt hiện rồi qua,
mình vốn không có khả năng trông thấy.
Ông ta xấu hổ mà ho khan hai tiếng, thấy đầu của Tiêu Tiêu sắp dán
luôn trên ngực, đạo diễn Tề vỗ vỗ bả vai của cô, cổ vũ: “Không việc gì hết,
có kinh nghiệm làm người chết là tốt rồi, không cần phải làm phiền Chung
Thụy.”
Tiêu Tiêu nghe xong, một vạch đen liền xuất hiện trên đầu, cái gì gọi
là có kinh nghiệm làm người chết, ông ta có thể nói dễ nghe hơn một chút
không?
Chẳng qua kinh nghiệm đóng vai “Người chết” của cô, cũng là học
được từ trên người một vị đào kép áo vằn, nghĩ rằng mới vừa vào nghề thì
phải giả bộ làm người chết.
Thứ nhất Tiêu Tiêu vừa ra trường, tâm cao khí ngạo có chút không
chịu vai diễn nhỏ như vậy, trong lòng tức giận bất bình. Thứ hai cô quả
thực không có hứng thú với người chết, hơn nữa vai diễn này chỉ ở trên
màn ảnh xuất hiện chưa đến một phút đồng hồ, vừa mang theo một chút
khinh thường.
Không nghĩ tới cuối cùng thiếu chút nữa làm hỏng, may mắn thay một
diễn viên có lòng tốt dạy cho cô một chút bí quyết nhỏ, mới giúp cho Tiêu
Tiêu miễn cưỡng bảo vệ được một bát cơm không bị làm đổ.