Từ lần đó về sau, Tiêu Tiêu cũng không dám coi thường vai diễn nhỏ
như vậy nữa.
Dẫu sao cho dù là người chết nằm trên mặt đất hay một vai diễn nhỏ
bé không đáng kể, cũng có rất nhiều bí quyết và chỗ để học tập.
Hiện tại công lực giả làm người chết của Tiêu Tiêu đã không thể coi
thường được, có thể đạt tới mức trên mặt trắng toát cũng không gặp tình
huống nhấp nhô lên xuống…
Chung Thụy đã thay xong một thân áo trắng, viền tay áo thêu hoa văn
hình đám mây, thanh cao và tao nhã. Mái tóc đen dựng đứng lên, trên đầu
đội mũ quan bạch ngọc, nhanh chóng biến thành công tử tuấn tú.
Tiêu Tiêu nhìn thấy anh thản nhiên đi khỏi phòng hóa trang, trong mắt
nhịn không được tỏa ra ngôi sao nhấp nháy.
Cô rất bội phục Chung Thụy, mặc kệ là trang phục gì, chỉ cần anh mặc
vào sẽ trở thành người khác, một chút cũng không thấy sự tận lực và giả
vờ, cử động tay chân đều là dáng vẻ của nhân vật.
Ngược lại hắc y của Tiêu Tiêu lại không có trang sức gì, dù sao cũng
là sát thủ, một chút khác biệt gì đều có thể làm chết người. Màu đen giản dị
bao lấy dáng người uyển chuyển của cô, khuôn mặt thanh tú căng thẳng,
ánh mắt vô dục vô cầu( không muốn không cần), đôi môi đỏ mọng vô ý
nhếch lên, hấp dẫn nói không nên lời.
Trợ lí đi một vòng xung quanh cô xem xét, lòng than thở đúng là núi
này cao còn có núi khác cao hơn, còn nghĩ rằng Nguyễn Tình áp đảo thành
công, Tiêu Tiêu chỉ gượng ép ở lại đoàn làm phim, cuối cùng người bị đuổi
đi lại là Nguyễn Tình.
Đáng tiếc đương sự lại có bộ dáng không tim không phổi, cần ăn thì
ăn, phải học kịch bản thì học, muốn cười thì cười, hoàn toàn không có một