Ai bảo cách ăn mặc của cô quái dị như vậy, vẻ mặt lại lén lút, vừa nhìn
thấy cũng không nghĩ là người tốt.
Một thân trang phục thể thao màu đen, đen thui , lại không nhìn thấy
mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, bất kể là ai cũng không dám tùy tiện để cho cô đi
vào.
Chung Thụy nhìn thấy quần áo của Tiêu Tiêu, nhịn không được cười
cười: “Làm cái gì vậy, sao em lại ăn mặc thành dạng này.”
Tiêu Tiêu lấy khẩu trang và nón xuống, bất đắc dĩ nói: “Tôi sợ bị đội
chó săn phát hiện, gây thêm phiền toái cho tiền bối.”
“Phiền phức đã có rồi, cần gì phải lén lút nữa?” Chung Thụy rót một
ly rượu vang, cầm ly chân dài bên trong chứa đựng chất lỏng đỏ tươi, giơ
về phía cô ý bảo: “Muốn một ly không?”
Tiêu Tiêu lập tức lắc đầu, giỡn à, lần trước cô thích rượu nên uống
nhiều hơn một chút, ngủ quên tới ngày hôm sau thiếu chút nữa là muộn rồi,
mê man không tỉnh trong phòng, ngủ tới mơ mơ màng màng, tỉnh lại không
biết đang ở chỗ nào.
Uống say ở nhà người khác, là chuyện rất vô lễ, Tiêu Tiêu cũng không
muốn lại đến một lần nào nữa.
“Không biết tiền bối gọi tôi lại đây, là muốn nói cái gì vậy?”
Chung Thụy ngồi trên sofa, ra hiệu Tiêu Tiêu đến gần anh: “Không
phải tôi muốn nói cái gì, mà là em muốn nói gì, không phải sao?”
Tiêu Tiêu vặn vẹo nhăn ngó ngồi bên cạnh anh , ấp úng nói: “Tin giải
trí của ngày hôm nay, tiền bối nhìn thấy chưa?”