Trước đó còn ôm một chút may mắn, bây giờ đứng ở cửa câu lạc bộ
cao cấp này, cô bắt đầu sợ sệt.
Tiêu Tiêu muốn nổi tiếng, muốn ở trước màn ảnh chiếm được vị trí số
một, lại càng muốn đến đứng bên cạnh Chung Thụy, cùng anh trở thành
ngôi sao diễn xuất, ở mỗi loại kịch bản đóng một vai không giống nhau,
bộc lộ sự khác biệt của chính mình, làm cho diễn xuất có thể đột phá và
tiến bộ vượt bậc.
Lúc mới đi vào nghề, cô ngây ngô cho rằng chỉ cần cố gắng, một ngày
nào đó có thể thành công.
Hiện tại lăn lộn đã năm năm, Tiêu Tiêu đã sớm nhìn rõ giới giải trí này
rốt cuộc sâu như thế nào. Cho dù là người tài năng trời cho, không có người
đứng sau cũng chỉ đành không có tiếng tăm. Năng lực không có, cho dù là
có chỗ dựa vững chắc cũng không nổi tiếng được bao lâu.
Đây là giới giải trí, hào quang mê hoặc người khác hướng tới, chỉ có
người đi vào mới biết, bên trong có bao nhiêu đen tối, phía sau hào quang
có rất nhiều quy luật trò chơi mà người khác không biết.
Lúc đầu Tiêu Tiêu rất xem thường với cái gọi là quy tắc truyền thống
này, nhưng bây giờ không thỏa hiệp không được, lùi về sau một bước, lại
có thể trầm luân đến mức tham gia vào loại gặp gỡ này.
Cô chùn bước, không phải vì chờ đợi đối mặt với cái gì, mà là sợ bản
thân mình vì thỏa hiệp mà mất đi càng nhiều, thậm chí đánh mất chính
mình.
Đây mới là điều Tiêu Tiêu sợ nhất, ý định ban đầu của cô, là tình yêu
với việc diễn xuất, cô kiên trì được năm năm, bởi vì một chút dao động
trong nháy mắt, sẽ bị hủy hoại không còn một mảnh.