ĐÊM NOËL - Trang 114

- Cháu là bạn ra sao với Thục Hiền vậy?
Luân An nói khiêm tốn:
- Dạ tụi cháu là bạn thân. Cháu. . .
Anh phẩy tay như thể không thể diễn đạt được. Bà Phương lập tức hiểu
ngay và cười khuyến khích:
- Bác hiểu rồi. Bạn bè của Thục Hiền, bác đâu có ngăn cấm. Hình như lúc
nãy cháu nói là đi đâu về?
- Dạ, cháu theo đoàn ca nhạc đi lưu diễn ba tháng mới về tối hôm qua.
Cháu tưởng Thục Hiền học buổi chiều như lúc trước
- Cháu là ca sĩ?
- Dạ
- Bạn bè quen nhau lâu chưa?
- Dạ, cũng gần một năm rồi
Bà Phương tranh thủ hỏi thật kỹ về thân thế Luân An. Anh cũng không hề
giấu giếm về gia đình mình. Sự vui mừng vì sắp gặp lại Thục Hiền và thái
độ niềm nở của bà Phương làm anh đâm ra cởi mở hơn. Bà Phương lại rất
biết cách gợi chuyện. Cuối cùng, anh ngồi lại hơn tiếng đồng hồ mới về.
Bà tiễn anh ra cửa và lặp lại nhiều lần rằng nhớ đến thăm Thục Hiền.
Luân An không chờ nổi đến chiều. Buổi trưa, anh đến trường đón cô. Anh
thấy cô từ trong sân và đi về phía cô. Thục Hiền vô cùng kinh ngạc khi thấy
anh:
- Ôi trời ơi, anh An! Anh về hồi nào vậy?
Luân An chào Lan Oanh, rồi quay qua Thục Hiền:
- Anh mới về tối hôm qua, lúc sáng có đến tìm Hiền ở nhà nhưng không
gặp
Thục Hiền mở lớn mắt:
- Đến nhà tìm em? Rồi gặp ai?
- Gặp dì của Hiền. Dì ấy nói chuyện với anh lâu lắm, niềm nở lắm
"Đạo đức giả" Thục Hiền nghĩ thầm. Bà ta muốn cho mọi người nghĩ tốt về
ba ta. Đúng là đạo dức giả
Cô bực mình một chút, rồi quên ngay. Gặp lại Luân An, cô vui vẻ và không
nghĩ gì đến chuyện anh tiếp xúc với dì Phương ra sao. Cô quay qua Lan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.