ĐÊM NOËL - Trang 138

anh. Cô nói huyên thuyên về những buổi đi chơi vui vẻ những lúc không có
Lập Huy. Anh im lặng nghe, rồi hỏi đột ngột:
- Vậy mấy lúc không có anh,em không thấy buồn sao? Có lúc anh cũng nhớ
em lắm
- Một câu nói rất tâm lý. Có nghĩa ngược lại cũng vậy
Thục Hiền hỉnh mũi:
- Mình đúng là tri kỷ của nhau
Lập Huy cho xe vào bãi đậu. Anh rút chiếc khóa cổ và vẫn ngồi yên. Thục
Hiền nũng nịu kéo tay anh:
- Xuống đi. Em đói đến hết thấy đường rồi này
Anh nghiêng người tời mở cửa cho cô và bước xuống. Cả hai băng qua
đường. Thục Hiền vịn tay vào anh, vòi vĩnh:
- Ăn xong, đừng về nghe Huy. Trưa nay anh đưa em đi chơi nha. Gần một
tuần hai đứa không gặp nhau, phải nói là em nhớ anh muốn chết được
Lập Huy im lặng nghe, thấy thương và tội nghiệp làm sao. Nhưng có thể
nào chỉ là cảm giác tội nghiệp khi anh đã tận mắt thấy cô đi chơi riêng. Anh
đâu phải là thánh
Anh mở cửa, nhường lối cho Thục Hiền vào trước. Cô đưa mắt tìm một bàn
trống, ngồi xuốg dò thực đơn:
- Anh ăn gì?
Anh chống tay ngồi nhìn cô,Thục Hiền xếp thực đơn lại, gọi vài món với
người bồi bàn, rồi quay lại, liến thoắng:
- Tối qua em cũng đến đây này. Đi hát karaoke đến tối, sau đó đến đây ăn
Lập Huy thản nhiên hỏi:
- Em đi với ai?
Thục Hiền liếm môi, rồi miễn cưỡng trả lời:
- Đi với anh An
Cô nhìn trộm anh một cái, vẻ mặt tĩnh lặng của anh làm cô thấy yên tâm.
Cô nói một cách vui vẻ:
- Hôm qua, em hát thi với anh An, hát một lúc hai tiếng đồng hồ luôn. Cuối
cùng em chịu thua, mệt đến không thở nổi
Lập Huy mỉm cười, nhưng không nói gì. Thục Hiền nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.