ĐÊM NOËL - Trang 140

thương, có một đời sống tinh thần đáng yêu và. . .
Thục Hiền nỗi khùng cắt ngang:
- Và anh nghỉ đến nó sâu sắc hơn là em tưởng, tại vì trước đó anh đến coi
mắt nó. Nếu không gặp em thì hai người đã. . . .
Đến lượt Lập Huy giơ tay chặn lại:
- Nói tầm bậy. Này, em không ghen đó chứ?
- Xí, không thèm
Lập Huy lau miệng, rồi nhìn đồng hồ:
- Về chứ?
Anh gọi tính tiến. Rồi thấy Thục Hiền ngồi im, anh ngạc nhiên:
- Em không muốn về hả?
- Cả tuần mới gặp nhau, chưa đi chơi đã lo về. Em chán anh lắm
Lập Huy mỉm cười:
- Anh có bảo là về đâu. Nhưng em muốn đi chơi thì phải rời chỗ này chứ.
Em có thích đến nhà anh không?
- Ở đâu cũng được, miễn là đừng về nhà
Lập Huy nói như nhận xét:
- Em có một cái tật là thích ở ngoài đường hơn ở nhà mình. Sau này sống
chung với nhau, chắc anh ở nhà mộ mình suốt ngày quá
- Tầm bậy! Không có đâu
- Hiểu theo nghĩa nào? Có nghĩa em sẽ thay đổi
- Không phải, mà là lúc đó em sẽ rủ anh theo
Nói xong, cô cười khúc khích một mình. Lập Huy lắc đầu chịu thua. Anh
kéo ghế cho cô đi ra. Cử chỉ đó làm anh bỗng nhớ đến Luân An khi đẩy cửa
cho Thục Hiền hôm qua. Lạ thật! Trong tình yêu người ta ích kỷ đến mức
không chấp nhận cả những hành động lịch sự của người khác đối với người
yêu. Anh cũng không nằm trong ngoại lệ đó
Anh đưa cô về nhà. Thục Hiền ôm cổ anh hôn tới tấp trong cử chỉ bồng bột:
- Em nhớ anh quá chừng. Đêm nào em cũng nhớ anh. Sao mà em yêu anh
thế?
Lập Huy cũng ôm ngang người cô. Cử chỉ sôi nổi của cô làm anh cảm
động. Cô có cách biểu lộ tình cảm rất mãnh liệt, hồn nhiên. Nó làm anh nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.