ĐÊM NOËL - Trang 139

- Anh An chỉ cho em chỗ này đó. Ảnh nói có món cocktail bảo đảm em sẽ
rất thích. Quả thật em ghiền món đó luôn
Môi Lập Huy hơi mím lại, nhưng vẫn không nói gì. Thục Hiền vẫn vô tình
liến thoắng:
- Lúc này dì Phương lạ lắm anh. Tự nhiên dì dễ chịu ra. Em đi đâu hoặc
làm gì, bà ấy cũng không chĩa mũi vào. Dễ chịu chi lạ
- Như vậy em thoải mái hơn chứ?
- Dĩ nhiên là thoải mái, đến nỗi nhiều lúc thấy mình tự do quá, em muốn
nhảy lên la cho thỏa thích. Theo anh thì tại sao bà ấy thay đổi như vậy
Lập Huy hơi nhún vai:
- Anh không biết. Có thể là bà ta bận lo việc gì đó nên không quan tâm đến
em
- Chắc vậy. Anh biết không? Thậm chí nhiều lúc hứng quá, em vặn nhạc
ầm ĩ lên, vậy mà bà ấy cũng không nói một tiếng
Cô cười khúc khích:
- Bỗng nhiên bà ấy dễ thương ra. Không hiểu có chuyện gì không? Sợ trời
sập, hay là sắp có một cơn đại hồng thuỷ nên bà ấy sợ chết mà lo tu?
Lập Huy nhắc:
- Ăn đi
Nhưng Thục Hiền vẫn mải mê nói:
- Chuyện dì Phương tại sao không quan trọng, em chỉ muốn nói là anh
không phải ngại nữa. Hiểu chưa?
- Em muốn bảo anh đến nhà bình thường?
- Bộ anh không muốn hả?
- Muốn. Nhưng chưa phải là bây giờ
- Sao vậy?
- Đợi thời gian cho nguôi ngoai đã. Anh không muốn làm Phương Ngân
buồn. Cô bé đó hiền quá nên để quên một chuyện buồn đâu phải chỉ thời
gian ngắn là đủ. Dì Phương khác cổ, em hiểu không?
- Sao anh biết Phương Ngân buồn? Em cứ nghĩ nó không biết buồn là gì
đâu. Nhỏ đó tối ngày cứ ngơ ngơ, không nhớ gì lâu cả đâu
- Ngược lại đó. Nếu em chịu chơi với Phương Ngân em sẽ thấy cổ rất dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.