ĐÊM NOËL - Trang 147

- Em đừng nói kiểu đó nữa. Anh hạ mình hết mức rồi đó Thục Hiền
- Hạ mình hay là kiêu ngạo? Mấy ngày qua anh không thèm gặp tôi. Một cú
điện thoại cũng không tôi biết anh nghĩ gì rồi. Cách giàn hòa miễn cưỡng
của anh chỉ làm tôi thấy ghét thêm thôi
- Được rồi. Để lúc gặp nhau, em muốn nói gì thì nói. Em ra gặp anh đi
- Không. Tôi không rảnh
- Cũng được. Tuỳ!
Lập Huy dằn mạnh ống nghe xuống máy, nghiến răng tức giận. Anh bắt
đầu thấy tính ngạo mạn của Thục Hiền đã đi quá xa, đã thách thức sự kiên
nhẫn của anh quá mức, đến độ không chấp nhận được. Anh không đủ kiên
nhẫn hạ mình nữa
Gần nửa tháng, anh không đến gặp Thục Hiền cũng không gọi điện. Thục
Hiền cũng không tỏ vẻ gì là muốn lên tiếng dàn hòa. Lập Huy biết cô
không khi nào hạ mình chịu nhận lỗi, dù biết mình đã đi quá mức. Anh
quyết định im lặng để bẽ gãy tính kiêu ngạo lớn của cô. Nếu cứ nuông
chiều cô sẽ không bao giờ biết dừng lại đúng lúc cả

******************
Sáng nay, Luân An đến văn phòng gặp anh. Lập Huy cũng vừa tiễn một
người khách ra cửa. Anh chào luân An bằng một cái gật đầu khô khan, rồi
đến ngồi xuống ghế. Luân An cũng ngồi xuống đối diện với anh:
- Mày có vẻ làm ăn khá nhỉ?
Lập Huy nói với giọng vô cảm ;
- Cũng tạm
Luân An vô đề:
- Chắc mày không nghĩ tao đến đâu để nhờ mày bào chữa cho một vụ kiện?
Lập Huy nhún vai, không đáp. Cách đùa vô duyên của Luân An không làm
anh thú vị. Thậm chí anh hơi khó chịu khi Luân An đến đây, đến nơi làm
việc của anh để nói chuyện riêng tư
Vẻ ngạo mạn của Lập Huy làm Luân An cười gằn:
- Mày có vẻ không thích tao đến đây, hay đúng hơn là không muốn thấy sự
có mặt của tao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.