ĐÊM NOËL - Trang 154

Hoàng Thu Dung

Đêm Noël

Mười

Thục Hiền về đến nhà lúc chiều. Chuyến đi Hải Phòng chẳng có gì vui như
cô tưởng. Ngoài những buổi diễn, Luân An đưa cô và Lan Oanh đi vòng
vòng trong thành phố rồi trở về khách sạn. Chính anh cũng không biết
đường, nên cũng chẳng đi đâu xa. Và đường phố ở đâu cũng giống nhau,
cũng đầy xe cộ và đầy người. Nếu ở thành phố có xe biết bay thì cũng còn
thứ để xem. Đàng này. . . mọi thứ đều giống nhau. Chán ơi là chán!
Thậ ra cô đâu có đi chơi một cách vô tư. Lúc nào cô cũng nhớ Lập Huy và
mối quan hệ căng thẳng, lúc nào cũng trĩu nặng với ý nghĩ tức tối, giận hờn.
Và cô chỉ biết trút vào Lan Oanh. Mà nói với Lan Oanh thì cũng như
không, vì Lập Huy đâu có nghe được
Thục Hiền lười biếng đứng dậy, đi qua phòng tắm. Cảm thấy dễ chịu hơn,
cô bỏ mặc đồ đạc bừa bộn, nằm xuống ngủ thiếp đi
Khi cô thức dậy thì trời đã nhá nhem. Cô duỗi người, ngồi lên. Thấy dì
Mười đang xếp lại đồ đạc trên bàn, cô mỉm cười:
- Tới giời cơm chưa dì Mười? Con đói quá
- Tới rồi đó cô. Nhưng ông chưa về, bà bảo chờ ông về rồi ăn luôn
- Vậy hả?
Thục Hiền đứng lên, vào phòng rửa mặt, rồi lững thững trở ra ngồi xuống
cạnh dì Mười:
- Mấy hôm nay, nhà có gì lạ không dì? Chị Thư có qua chơi không?
- Cô Thư không qua, nhưng mà cậu Huy thì. . .
- Thì sao?
Thục Hiền nôn nóng hỏi. Dì Mười có vẻ khó nghĩ, cử chỉ của bà càng làm
Thục Hiền tò mò:
- Ảnh có đến tìm con không?
- Có. Nhưng mà không phải. . .
Ngay lúc đó có tiếng bà Phương gọi dì Mười xuống dọn bàn. Dì Mười vội
cất đồ vào tủ, hấp tấp nói:
- Để tôi xuống dưới. Tối tui nói chuyện này cho cô nghe. Mà chắc không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.