ĐÊM NOËL - Trang 156

tán tỉnh Phương Ngân, dù với hình thức nào cũng vậy.
Thục Hiền ngồi lì trong phòng, nhất định không xuống phòng ăn. Cô thật
sự không đủ can đảm chứng kiến cảnh tượng đầm ấm của họ. Cô giận Lập
Huy đến mức la hét, quát tháo vào mặt anh. Lập Huy đưa cô đi từ cơn tức
tối này đến cơn tức tối khác,cuối cùng là sự dứt khoát như nước đá tạt vào
mặt. Một kiểu trả thù hoàn hảo nhất để người ta đau đớn. Đến bây giờ cô
mới thấm thía anh ghê gớm đến đâu.
Suốt đêm, Thục Hiền thức trắng, thức với tâm trạng cuồng loạn đau đớn,
thù ghét đến tận tim óc. Cô đã quá chủ quan, cứ nghĩ đó chỉ là câu hăm dọa.
Cô không tưởng tượng nổi Lập Huy nghĩ được cách trừng phạt ghê gớm
như vậy
Hôm sau Thục Hiền đến văn phòng tìm Lập Huy. Anh đang tiếp khách và
có vẻ thản nhiên khi thấy cô, thậm chí mỉm cười, chỉ tay về phía ghế:
- Cảm phiền chờ một chút
"Giống y như khách". Anh ta coi mình như khách của anh ta sao, thậm chí
tệ hơn thế nữa. Thục HIền giận sôi lên với ý nghĩ đó. Cô ném một tia nhìn
giận dữ về phía Lập Huy, rồi nén lòng ngồi xuống ghế
Lập Huy tiễn khách ra về, rồi quay vào phòng. Anh đến ngồi bên bàn giấy,
nghiêm chỉnh nhìn cô:
- Thế nào?
Thục Hiền đứng bật dậy, đến đứng trước bàn. Cô quắc mắt nhìn anh:
- Tại sao anh đến nhà tôi như vậy?
Lập Huy điềm tĩnh nhìn cô:
- Thế tại sao tôi không đến được? Tôi có làm gì quá đáng không? Điều gì
khiến cô phật lòng như vậy?
Lập Huy không trả lời. Anh khoát tay về phía ghế như mời ngồi. Cử chỉ
lịch sự của anh làm Thục Hiền như bị khiêu khích. Cô nói như hét:
- Tôi không thèm ngồi
Cô nhìn anh hằn học:
- Tôi cấm anh từ đây về sau không được đến nhà tôi nữa
- Có thể giải thích không?
- Anh….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.