ĐÊM NOËL - Trang 220

Thục Hiền ngước lên:
- Nó qua khỏi rồi phải không?
- Sao em biết?
- Nhìn thái độ của anh em biết
Lâp Huy thở nhẹ:
- Chưa tỉnh hẳn, nhưng đã cứu được. Anh về xem em ra sao
Thục HIền cầm lá thư lên, lẳng lặng đưa cho Lập Huy. Anh hơi ngạc nhiên,
không hiểu, nhưng cũng đọc. Thục Hiền ngồi im, nhìn nét mặt buồn thẫn
thờ của anh. Một lát sau, cô lên tiếng:
- Không ngờ nó có thể yêu sâu sắc như vậy. Sâu sắc hơn em tưởng?
- Em giận anh?
Thục Hiền cúi đầu, giọng rời rạc:
- Em tự hỏi anh đã làm gì để nó ảo tưởng và hy vọng. Có thể em không
hiểu anh, đã chủ quan
Lập Huy ngắt lời:
- Tất cả những gì anh làm anh đã nói hết với em rồi, tin hay không là tuỳ
em. Bây giờ Phương Ngân ra nông nổi như vậy, lỗi là tại anh. Anh còn có
thể làm gì khác hơn là. . .
Anh lặng thinh, như không thể nói, đúng hơn là không nỡ nói
Thục Hiền nói giùm ý nghĩ của anh:
- Anh đang bị dao động vì tình cảm mãnh liệt của nó vì tội nghiệp. Và trên
hết là anh không chịu nổi khi nhìn nó sụp đổ. Thậm chí anh hối hận là đã vì
em mà làm khổ nó, đúng không?
- Đừng nghĩ như vậy Hiền
Thục Hiền im lặng một lát, rồi ngước lên, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm:
- Dù muốn dù không thì tình cảm của hai đứa cũng rạn nứt, đã không còn
như xưa nữa. Sau tất cả những lỗi lầm của hai đứa, cả em và anh đều phải
chịu trách nhiệm về những việc làm của mình
- Có nghĩa là em muốn chia tay?
- Anh không từ chối chứ?
Lập Huy im lặng, cô nói một cách cứng rắn:
- Bây giờ anh đang hối hận ghê gớm và muốn chuộc lỗi với Phương ngân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.