ĐÊM NOËL - Trang 29

- Em chờ anh hả?
- Đâu có. Em chờ nhỏ bạn. Nó còn trong kia
Luân Vũ nheo mắt nhìn cô:
- Thế còn anh?
Đến giờ, Thục Hiền mới sực nhớ cái hẹn lúc nãy. Cô cũng nheo mắt bắt
chước Luân Vũ, nói lấp liếm:
- Em có nhớ anh rủ đi uống cà phê, nhưng lúc nãy lại quên hẹn gặp ở đâu.
Thế là thôi. Lỗi là tại anh
- Chà! Miệng lưỡi nhỉ? Thế bây giờ đi được chứ?
- Chờ chút nha để em vô gọi nhỏ bạn
- Cô bé gì đi bán chung với em đó hả?
Thục Hiền gật đầu, nói như trêu chọc:
- Nó đó. Nó thích gặp lại anh lắm. Nó định nhờ anh mua giùm một giỏ xà
bông nữa
Luân Vũ mỉm cười:
- Okie
Thục Hiền nguýt một cái, rồi biến mất sau cổng. Cô đến chỗ lúc nãy tìm
Lan Oanh, nhưng không thấy. Cô kiên nhẫn đi lòng vòng trong sân. Con
nhỏ vẫn biến mất tiêu. Thục Hiền nổi giận đi trở vào mọt lần nữa. Vẫn
không thấy, cô cảm thấy tức giận thật sự. Đúng là đồ lắm lời! Hai con vịt
gặp nhau, chắc là đi tìm chỗ để họp chợ rồi
Thục Hiền giận dỗi trở ra cổng. Luân Vũ vẫn còn chờ cô dưới gốc me. Anh
ngồi trên chiếc mô to cồng kềnh, với những trang bị bảo hộ cũng cồng
kềnh. Nhìn càng ra vẻ dân chơi. Lì lợm như Thục Hiền mà cũng cảm thấy
ngán. Hình như dân quậy thích loại xe "hình sự" này lắm thì phải. Cũng
đúng thôi, cho dễ phóng như bay để hù thiên hạ ấy mà.
Thục Hiền đến đứng ở đầu xe. Luân Vũ nhướng mắt:
- Cô bạn em đâu?
- Biến mất rồi. Tan vào không khí rồi
Anh phì cười:
- Thôi đừng giận nữa. Con gái mà giận nhiều sẽ mau trở thành bà già. Xấu
lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.