ĐÊM NOËL - Trang 84

- Giấu gì được mà giấu. Dì Phương nói đấy
Thục Hiền quay qua nhìn Lan Oanh, vẻ đe dọa. Cô vội xua tay:
- Không phải ta đâu mi, ta không có mách lẻo như vậy đâu
- Vậy thì ai kia chứ? Làm sao dì Phương biết được
Thục Hiền cau mặt rên rĩ:
- Sao ba về ngay lúc này chi vậy?
Cô rầu rĩ trở vào phòng thay đồ, rồi theo Thanh Thư đi ra ngoài. Lan Oanh
đi theo, nói như an ủi:
- Chắc không tày trời đâu mi. Chuyện như vậy đâu đến nỗi tày trời. Đừng
sợ!
Chị Thư lên tiếng đe dọa:
- Đi chơi đến nỗi bị công an giữ mà không tày trời? Không biết nó làm
chuyện gì mới gọi là kinh thiên động địa à?
Lan Oanh nháy mắt Thục Hiền một cái, rồi trở lên phòng. Thục Hiền lủi
thủi theo bà chị và ông anh rể dáng diệu ủ rũ, thật khác với vẻ ngang ngược
trước đây lúc cô đùng đùng bỏ vào ký túc xá. Hình như đến giờ cô mới thấy
bắt đầu hối hận
Đúng là một trận cuồng phong đang chờ Thục Hiền. Vừa thấy mặt cô, ông
Quyền đã quát tháo ầm ĩ:
- Vào đây, con nhỏ ngỗ nghịch kia ! Vào đây trả lời xem, mấy ngày qua
mày đã làm gì ở ngoài đường?
Thục Hiền riu ríu đi về phía salon. Cô không dám ngồi, mà cẩn thận đứng
hơi xa ông bố đang nổi giận. Thanh Thư muốn đỡ cho Thục Hiền lắm
nhưng không dám. Cả Quốc Thái cũng vậy. Thanh Thư kéo ghế ngồi gần
Thục Hiền, lấm lét nhìn ông Quyền. Ông quát Thục Hiền:
- Tối qua mày đi với thằng nào?
- Dạ,ảnh là bạn con
- Thằng hôm trước vô bệnh viện thăm mày phải không?
Thục Hiền nhìn bà Phương, vẻ mãn nguyện kín đáo của bà làm cô rất
tức,mắt cô loé lên sự lì lợm cố hữu. Thấy cô im lặng, ông Quyền tiếp tục
quát tháo:
- Cho mày đi học làm chi mà mày hư đốn quá vậy? Quen biết với thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.