ĐÊM QUA ANH Ở ĐÂU - Trang 304

làm như vậy - là khi anh bay đến Hamptons không hẹn ngày về -

anh có vẻ thực sự bị sốc vì việc đó. Trong mười ngày kể từ bữa tiệc

đó, họ đã bàn bạc về nó với cố gắng cao nhất, nhưng Brooke không

thể gạt bỏ cái cảm giác rằng Julian vẫn không hiểu được quan điểm

của cô, và bất chấp nỗ lực ghê gớm của cả hai bên để cho qua chuyện

này và hành động như thể mọi việc vẫn mọi việc dường như vẫn

không ổn.

Cô nhấp một ngụm rượu vang và cảm thấy hơi ấm quen thuộc

thường lệ khi rượu trôi xuống bụng. “Dễ chịu là nói nhẹ đi đấy. Thật

đáng yêu,” cô nói với vẻ hơi trang trọng thiếu tự nhiên.

“Anh không hiểu tại sao cha mẹ anh không bao giờ đến đây

vào mùa đông. Thật lộng lẫy khi tuyết xuống, họ có cái lò sưởi đẹp

lạ lùng này, và chẳng có một ai ở xung quanh.”

Brooke cười nụ. “Chẳng có một ai ở xung quanh - đó chính là

điều mà họ không chịu nổi. Đi ăn ở tiệm Nick & Toni mà làm gì nếu

chẳng có một ai ở đó chứng kiến ta lấy được bàn đẹp nhất?”

“Ừ, vậy thì đảo Anguilla hẳn phải hoàn hảo cho mục đích đó.

Anh chắc chắn họ đang vui vẻ chiến đấu với những đám đông đi

nghỉ lễ ở đó. Thêm nữa, lúc này mọi thứ đắt gấp đôi gấp ba ngày

thường, mà họ thì thích thế lắm. Làm họ cảm thấy mình đặc biệt mà.

Anh cá là họ đang sướng hết ý.”

Mặc dù không ai trong hai người bọn họ muốn thừa nhận,

nhưng cả hai đều rất biết ơn vì ông bà Alter sở hữu ngôi nhà ở Đông

Hampton này. Họ chưa bao giờ nghỉ cuối tuần với cha mẹ Julian hay

dám đến chơi trong mùa hè – thậm chí lễ cưới của họ là vào đầu

tháng Ba, khi tuyết hãy còn trên mặt đất – nhưng suốt sáu tháng mỗi

năm nó cho họ một nơi chốn miễn phí và sang trọng để trốn khỏi

thành phố. Vài năm đầu họ thường xuyên tận dụng nó, đến đó để

ngắm hoa xuân hoặc đi thăm vườn nho hay tản bộ trên bờ biển vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.