ĐÊM TÂN HÔN - Trang 123

khoảng bất định này khi gặp đàn ông, không biết diễn biến tiếp theo thế nào.
Buổi hẹn của ta đang nhúc nhắc bò lên theo đường ray tàu lượn siêu tốc. Ta
biết ta đã đi xa đến đâu, nhưng không biết người kia đi xa đến đâu, thậm chí
có đi cùng mình không. Có thể trong đầu anh ta đã đi về hướng khác. Tôi
ngồi đây, đã hình dung tới quá nửa tư thế số 53 nhưng rất có thể anh ta sắp
nói lời chào lịch sự rồi đứng dậy ra về nhà. “Chị có muốn đi đâu khác
không?” Lorcan bất chợt nói, và bụng tôi chộn rộn vì hồi hộp. Đi đâu khác ư.
Là đi đâu? “Thế cũng hay, đồng ý.” Tôi buộc mình tỏ ra hờ hững và lãnh
đạm. “Đi chỗ nào?” Anh ta cau mày dữ dội, cầm que khuấy tấn công mấy cục
đá, cứ như không rõ phải bắt đầu từ đâu mới giải mã được câu hỏi rất phức
tạp và sâu sắc này. “Chúng ta có thể đi ăn,” cuối cùng anh ta nói, không mấy
hào hứng. “Sushi chẳng hạn. Hoặc là...”

“Hoặc là có thể không ăn.” Anh ta nhìn lên, cuối cùng cũng thôi đề phòng,

và tôi thấy mình run lên thích thú. Trông anh ta hệt như hình ảnh phản chiếu
của tôi. Ánh mắt đầy vẻ đói khát. Ham muốn điên cuồng. Anh ta đang muốn
ngấu nghiến cái gì đó, và tôi không nghĩ là sushi.

“Cũng được đấy,” anh ta nói, mắt lại đánh xuống chân tôi. Rõ ràng là típ

đàn ông mê cẳng chân rồi. “Thế thì... anh sống ở đâu?” tôi bâng quơ hỏi, cứ
như đang hỏi một câu không hề liên quan.

“Cũng gần đây thôi.”
Giờ thì mắt anh ta đã dán vào tôi. OK, chúng tôi lên tới đỉnh rồi. Cùng với

nhau. Tôi đã nhìn thấy quang cảnh trải rộng phía trước. Tôi không kìm nổi
một nụ cười phấn khích. Chờ đợi chúng tôi là một đêm tuyệt vời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.