ĐÊM TÂN HÔN - Trang 125

Thu vội chăn quanh người, tôi ngồi dậy, cố mỉm cười dù mặt cứng đơ.

Lorcan đã đóng bộ com lê ca vát đầy đủ, tay chìa ca. Tôi chớp mắt nhìn anh
ta một lúc, cố hình dung anh chàng sáng nay với anh chàng đêm qua. Chẳng
lẽ một phần trong những chuyện này là do tôi mơ thấy?

“Trà không?” Cái ca vẽ sọc trông thật rẻ tiền. Mua từ hàng Chén Bát Cho

Đàn Ông Bỏ Vợ, chắc vậy. “Ồi.” Tôi nhăn mặt. “Xin lỗi. Đừng pha trà. Nước
lọc là được rồi.”

“Cà phê?” “Có cà phê thì tuyệt. Nhà tắm nữa được không?”
Quần áo sạch nữa. Mớ tài liệu tôi để quên ở nhà và bộ quà tặng Molton

Brown cho sinh nhật Elise nữa... Đầu óc tôi bắt đầu cành cạch chạy trở lại.
Đây thực sự không phải là quyết định khôn ngoan. Tôi sẽ phải chạy vù về
nhà, hoãn cuộc phỏng vấn qua điện thoại lúc chín giờ sáng... Tôi ngó quanh
tìm điện thoại. Tôi phải gọi tới nhà Sebastian để chào Noah.

Ánh mắt tôi rơi xuống cái váy phù dâu màu tím. Thôi rồi. “Phòng tắm

đằng này.” Lorcan chỉ ra cửa.

“Cảm ơn anh.” Tôi vơ chăn lên tìm cách quấn quanh mình sao cho thật

thanh lịch, như cô diễn viên đóng cảnh giường chiếu trên bộ phim sitcom nào
đấy, nhưng cái chăn nặng đến nỗi trông tôi cứ như đang cố tìm cách mặc một
con gấu Bắc cực vào người. Loay hoay một hồi tôi cũng lôi được nó khỏi
giường, bước tới một bước và lập tức ngã oạch, đâm thẳng vào cái bàn và đập
một cú trời giáng vào khuỷu tay. “Oái!” “Áo choàng ngủ nhé?” Anh ta chìa ra
một chiếc áo choàng đắt tiền có họa tiết kiểu Ba Tư. Chắc bà vợ không cuỗm
được thứ đó.

Tôi ngần ngừ một chốc. Ý tưởng mặc áo choàng ngủ của anh ta có vẻ hơi

sến. Như kiểu Giờ thì em sẽ mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình của anh để
hai cánh tay áo âu yếm chạm vào những ngón tay
. Nhưng tôi không có lựa
chọn nào khác.

“Cảm ơn anh.” Anh ta lịch sự nhìn đi chỗ khác, như một nhà trị liệu mát

xa ở spa - nghĩa là hoàn toàn không cần thiết, vì có gì thì anh ta cũng đã thấy
hết rồi - và tôi chui vào áo. “Tôi có cảm tưởng chị là người kén cà phê.” Anh
ta nhướng mày. “Phải không?” Tôi mở mồm định cãi, “Ôi không, tôi uống gì
chẳng được!” Rồi dừng lại. Tôi đúng người kén cà phê thật. Chưa kể tôi còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.