ĐÊM TÂN HÔN - Trang 124

     

Chương 7

F i

Tôi đã gần tỉnh hẳn. Tôi nghĩ thế. Ôi trời ơi. Đau đầu kinh. Bao nhiêu suy
nghĩ trong đầu. Nói gì trước nhỉ? Cả đống cảm giác đang chen chúc trong đầu
tôi thành một vệt loang loáng. Và những chớp sáng bất chợt: những ký ức
mãnh liệt, sửng sốt như những cú vắt chanh. Anh ta. Tôi. Trên. Dưới. Đột
nhiên tôi nhận ra mình đang thầm lẩm nhẩm lại cuốn sách tranh cũ của Noah,
Vui học về sự trái ngược. Trong. Ngoài. Đây. Đó.

Nhưng giờ thì cuộc vui tàn rồi. Chắc trời đã sáng, nếu tin vào thứ ánh sáng

đang chói sau mi mắt. Tôi đang nằm, một chân gác ra ngoài chăn, còn chưa
có can đảm mở mắt. Anh ta. Tôi. Lúc đó. Bây giờ. Ôi trời ơi, bây giờ.

Tôi ti hí một bên mắt, hứng đầy một màu be của vỏ chăn. À. Tôi nhớ đêm

qua có một cái chăn lông vịt màu be. Có vẻ bà vợ cũ đã lấy sạch đồ bông Ai
Cập của Công Ty Trắng làm anh ta phải chạy qua hàng Chăn Ga Cho Đàn
Ông Bỏ Vợ ở gần nhất. Đầu tôi còn ong ong, và sau một thoáng màu be bắt
đầu nhấp nhoáng trước mắt. Nên tôi nhắm mắt và lại lăn ra nằm ngửa. Lâu
lắm rồi tôi mới lại làm tình. Lâu lắmmmm rồi. Tôi đã quên hết thủ tục của
các cuộc tình một đêm. Hôn nhau ngượng ngùng à? Lấy số điện thoại? Cà
phê?

Cà phê. Cà phê được đấy.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói rền vang của anh ta rốt cuộc cũng lôi tôi về

hiện thực. Anh ta ở đây. Trong căn phòng này.

“Ồ. Ờ.” Tôi chống khuỷu tay nhổm lên, tìm cách trì hoãn, vội vàng dụi

mắt cho tỉnh. “Xin chào.”

Xin chào. Tạm biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.