ĐÊM TÂN HÔN - Trang 147

“Thực ra thì...” Tôi nhìn xói vào cái quần như chợt nhận ra thứ gì lạ.

“Nghĩ lại thì... có thể đúng là của tôi đấy.” Tôi nhặt lên thờ ơ hết cỡ rồi nhìn
kỹ hình một nụ hồng. “À đúng thế.” Tôi nhét vào túi, tránh cái nhìn nước đá
của bà quản lý. “Cảm ơn rất nhiều đã giúp đỡ. Tôi rất hoan nghênh công việc
của quý vị. Phòng chờ dễ thương lắm.”

“Cho phép tôi nói lời tán thưởng bữa buffet,” Ben nói thêm. Anh chìa một

tay đỡ tôi bước ra trước khi tôi bùng nổ. Không biết nên cười hay nên hét lên
nữa. Làm sao lại có chuyện đó? Làm thế quái nào họ biết?

“Chúng mình làm khẽ lắm mà,” tôi thì thầm với Ben khi đi. “Chúng mình

hoàn toàn không gây tiếng mà.”

“Anh cá là thằng già kia,” anh thì thầm trả lời. “Hẳn là lão tố mình. Lão

đoán ra mình định làm gì.”

“Khốn nạn.”
Tôi dìm người vào một cái ghế đệm nhung lông và tuyệt vọng nhìn quanh.

Mà tại sao họ không dành phòng cho nhu cầu sex chứ? Tại sao chỉ toàn phục
vụ lên mạng với ăn nho?

“Uống chút sâm banh nhé,” Ben nói, bóp chặt vai tôi. “Bỏ qua đi. Đêm

nay sẽ biết tay.”

“Đêm nay sẽ biết tay,” tôi gật lấy gật để. Tôi lại nhìn đồng hồ. Năm tiếng

ba mươi phút nữa chúng tôi mới có thể treo cái biển Đừng Quấy Rầy lên. Tôi
sẽ đếm từng phần triệu giây một. Trong lúc Ben đi ra quầy, tôi lấy điện thoại
nhắn Fliss. Bị phát hiện rồi. Có đứa xì đểu. Khốn nạn. Phải đợi một hồi lâu -
rồi chị cũng trả lời: Tội nghiệp em! Bay an toàn nhé. Xxx

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.