ĐÊM TÂN HÔN - Trang 217

kỳ diệu, rất bí hiểm, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng nói về nó ở chỗ
công cộng.” Tôi đưa mắt đầy hàm ý nhìn Richard.

Noah có vẻ bối rối. “Nhưng cô lúc nãy có nói đấy thôi. Cô ấy bảo con

dựng lên mà.”

“Cái gì?” Tôi trợn mắt nhìn nó, rối trí không kém. “Lúc cất cánh ấy. ‘Nhớ

dựng cái bàn trước mặt lên’.”

“Ồ.” Tôi nuốt đánh ực. “Ồ, mẹ hiểu rồi. Cái bàn trước mặt.” Tôi cảm thấy

nỗi hân hoan dâng lên trong lòng. “Bàn của cậu Ben tội nghiệp không dựng
được lên,” Richard nói, mặt tỉnh khô. “Thôi ngay!” Tôi cố làm giọng quở
trách, nhưng lại đang quặn bụng vì cười. “Tôi tin là được...” Tôi ngừng lại
khi giọng cô tiếp viên phát ra trên loa. “Kính thưa quý khách, xin quý khách
trật tự một phút. Tôi cần thông báo một việc quan trọng.” Ôi trời. Tôi hy
vọng bà cụ vẫn ổn. Bỗng nhiên tôi thấy ngượng chín vì mình lại cười đùa
trong lúc đang có chuyện khẩn cấp. “Tôi rất tiếc phải thông báo với quý
khách, do một sự cố y tế vừa xảy ra trên máy bay, chúng ta sẽ không thể bay
thẳng tới Ikonos như đã định mà sẽ hạ cánh ở sân bay gần nhất có đầy đủ
trang thiết bị y tế, trong tình hình hiện tại là ở Sofia.” Tôi muốn dính cứng
vào ghế vì kinh hoàng. Nỗi khoái chí đã nguội hẳn. Máy bay chuyển hướng
ư? “Chúng tôi chân thành xin lỗi vì những bất tiện có thể gây ra cho quý
khách, và tất nhiên sẽ thông báo ngay khi có thông tin gì tiếp theo.” Xung
quanh bắt đầu nhao nhao phản đối, nhưng tôi hầu như không nghe thấy gì.
Chuyện này không thể xảy ra được. Lorcan quay sang tôi, không tin nổi.
“Sofia ở Bungari à? Như thế sẽ thêm bao nhiêu tiếng nữa?” “Tôi không biết.”
“Chuyện gì thế?” Noah nhìn từ người này qua người kia. “Mẹ ơi, chuyện gì
thế? Sofia là ai?”

“Đấy là địa danh.” Tôi nuốt khó nhọc. “Tình hình là ta sẽ bay tới đó trước.

Thế có thích không?” Tôi liếc sang Richard. Cậu ta cũng đã cạn sạch vẻ hăng
hái. Cậu ta đã sụp xuống, nhìn chằm chằm vào lưng ghế đằng trước, mặt cau
lại dữ tợn.

“Chà, thế đấy. Vậy là chúng ta sẽ đến quá muộn. Tôi cứ nghĩ ta còn cơ hội

đến kịp trước khi họ... chị biết đấy.” Cậu ta xòe hai tay. “Nhưng giờ thì chịu
rồi.” “Chịu là thế nào!” tôi cãi lại, cố gắng trấn an mình không kém gì cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.