ĐÊM TÂN HÔN - Trang 236

     

Chương 16

F i

Không có gì đáng chê về Sofia, Bungari. Đấy là một thành phố tuyệt vời. Tôi
đã đến đây nhiều lần rồi. Thành phố tự hào với những nhà thờ xinh đẹp,
những bảo tàng hấp dẫn và chợ sách ngoài trời. Nhưng đây không phải nơi
tôi muốn đứng lúc 6 giờ chiều, vừa nóng, vừa chảy mồ hôi và rã rượi, chờ
hành lý thả xuống băng chuyền, trong khi đáng ra tôi phải ở đảo Ikonos Hy
Lạp.

Điểm cộng duy nhất trong tình huống này: tôi không đổ tội được cho

Daniel. Lần này thì không. Chuyện này dứt khoát là do số phận/dự tính của
Chúa. (Cảm ơn lắm lắm, Chúa ạ. Có phải là vì câu nói trong lớp giáo lý hồi
con mười một tuổi không? Lúc đó con chỉ đùa thôi.) Mặc dù thực tế là tôi rất
muốn đổ tội cho Daniel ngay lúc này. Cụ thể hơn nữa là tôi muốn đá hắn một
cú. Nhưng không được, tôi sẽ đá cái xe đẩy hành lý vậy.

Đám đông bu quanh băng chuyền vây đến năm lớp. Khách đợi hành lý từ

mấy chuyến khác nhau, không ai có vẻ tươi tỉnh, bạn đồng hành của tôi trên
chuyến bay 637 tới Ikonos lại càng không. Không mấy miệng cười. Không
mấy lời cười đùa châm chọc. Sofia ở Bungari, khỉ ạ. Nghĩ mà xem. Hàng
năm trời đi công tác khắp nơi vì đã tạo cho tôi một tâm thế khá Thiền về các
hãng hàng không, về việc hoãn chuyến và nghẽn mạch, nhưng phải nói vụ
nghẽn mạch lần này thuộc loại kinh điển. Không có chuyện chúng tôi hạ
cánh, đưa tiễn bà cụ tội nghiệp đi bệnh viện, rồi năng nổ tiếp tục hành trình.
Không đâu. Phải tìm hành lý của bà cụ đã, và rồi mãi không chen được một
suất cất cánh, rồi hóa ra một động cơ lại gặp trục trặc. Kết quả cuối cùng là
một đêm nghỉ lại không theo kế hoạch tại Sofia. Chúng tôi được xếp cho ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.