ĐÊM TÂN HÔN - Trang 254

“Thực ra tôi nghĩ mình nên đi ngủ.” “Thế cậu không ăn gì à?” “Tôi sẽ gọi

lên phòng. Hẹn sáng mai gặp lại.” “Ngủ ngon nhé!” tôi gọi với theo, cậu ta u
ám ngoảnh lại qua vai và gật đầu. “Tôi nghiệp anh chàng,” Lorcan nói khi
Richard đã biến mất khỏi tầm mắt. “Anh ta yêu cô ấy thực lòng.” “Tôi cho là
thế.” “Không ai có thể viết ra bài thơ như thế trừ khi họ yêu say đắm đến nỗi
mờ cả óc phán xét.” “‘Vì em là hottie’,” tôi trích lại, bỗng dưng muốn cười
khúc khích “Hottie á?” “‘Trong khi đang mót đi’ còn hay hơn.” Lorcan
nhướng mày. “Noah này, tương lai cháu có khả năng đoạt Nobel văn chương
đấy.”

Noah chạy mất rồi lại nhảy ùm xuống hồ bơi, cả hai chúng tôi ngắm nó bì

bõm trong nước một lúc.

“Cậu bé khá lắm,” Lorcan nói. “Thông minh. Thăng bằng.”
“Cảm ơn anh.” Tôi không nén nổi mỉm cười khi nghe lời khen. Noah

thông minh thật. Dù “thăng bằng” thì tôi cũng không chắc lắm. Bọn trẻ thăng
bằng có khuếch khoác về trái tim ghép tưởng tượng không? “Nó có vẻ rất
hạnh phúc.” Lorcan vốc một nắm lạc. “Việc xử nuôi con có dễ chịu không?”

Vừa nghe chữ “xử nuôi con”, radar trong đầu tôi đã réo ầm ĩ và tôi thấy

tim mình đập dồn lên, sẵn sàng khai chiến. Adrenalin tràn khắp người tôi.
Tay tôi căng thẳng mó máy cái USB. Các bài diễn văn theo nhau xếp hàng
chờ tuôn ra. Tất cả đều dài, tỉ mẩn, thiêu đốt. Lại nữa: tôi chỉ muốn đấm vào
mặt ai đấy.

“Vì mấy người bạn của tôi cũng lâm vào cảnh khủng hoảng khi giành

quyền nuôi con,” Lorcan nói thêm. “Ờ, phải.” Tôi đang cố tỏ ra bình tĩnh.
“Phải. Tôi nghĩ là thế.” Khủng hoảng hả? Tôi muốn gào lên. Anh muốn biết
thế nào là khủng hoảng không?

Nhưng cùng lúc giọng Barnaby lại vang vang trong tai tôi như tiếng

chuông báo động. Cậu đã bảo dù có làm gì, cậu cũng sẽ không chua chát.

“Nhưng chị thì không khổ sở gì chứ?” Lorcan hỏi. “Không hề.” Không

hiểu từ đâu tôi moi ra được nụ cười dễ dàng, thanh thản nhất đời gắn lên môi
mình. “Thực tế là mọi chuyện đều trơn tru và suôn sẻ. Nhanh gọn nữa,” tôi
nói thêm cho chắc chắn. “Thoáng cái là xong.” “Chị thật may.” “Thật may.”
Tôi gật đầu. “May vô kể!” “Vậy chị và chồng cũ vẫn hòa hảo chứ?” “Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.