ĐÊM TÂN HÔN - Trang 256

chợt tôi nhớ ra gì đó. “Khoan đã. Anh đã ngủ với tôi cơ mà. Anh biết là tôi
rất chua chát.” Không thể nào có chuyện anh ta không bắt được tín hiệu vào
cái đêm chúng tôi ở với nhau. Tôi khá căng thẳng. Tôi nghĩ mình còn luôn
miệng chửi thề. “Tôi có hơi hơi đoán ra.” Lorcan nghiêng đầu ra hiệu đồng ý.
“Có phải là khi tôi hét, ‘Đồ khốn kiếp, Daniel!’ khi lên đỉnh không?” tôi
không cưỡng được câu đùa, rồi phẩy tay. “Xin lỗi. Đùa vô duyên.” “Không
có gì phải xin.” Lorcan còn không chớp mắt. “Cách duy nhất để sống sót qua
các vụ ly dị là kể chuyện đùa vô duyên. Phải làm gì khi nhận ra sự thiếu vắng
của cô vợ cũ? Tạ ơn giời.” “Vì sao ly dị lại đắt đỏ?” tôi tự động đáp trả. “Đắt
là thế nào? Làm gì có giá nào quá đắt!” “Vì sao đàn ông ly dị lại tái hôn? Vì
mắc bệnh quên.” Anh ta chờ tôi cười, nhưng tôi đã đắm vào suy nghĩ. Cơn
thủy triều adrenalin đã rút, giờ chỉ còn bãi cát vương vãi đầy những ý nghĩ cũ
kỹ quen thuộc.

“Vấn đề là...” Tôi quệt mũi thật mạnh. “Vấn đề là, tôi vẫn chưa sống sót

qua vụ ly dị. ‘Sống sót’ có nghĩa là anh vẫn là con người như anh trước kia,
không phải sao?” “Vậy giờ chị là con người thế nào?” Lorcan hỏi.

“Tôi không biết,” tôi nói sau khi ngưng một chút. “Tôi thấy như bên trong

tuột hết cả da. Như bị bỏng độ ba ấy. Chỉ có điều không ai nhìn thấy.”

Lorcan nhăn mặt nhưng không nói gì. Anh ta thuộc vào số hiếm người có

thể chờ nghe cho hết.

“Tôi bắt đầu nghĩ có phải mình sắp hóa điên không,” tôi nói và nhìn vào

cốc. “Chẳng lẽ Daniel thật sự nhìn thế giới theo cách đó? Chẳng lẽ anh ta có
thể thật sự nói những điều kinh khủng đó, và chẳng lẽ mọi người có thể tin
anh ta? Và tồi tệ nhất là không có ai cùng chia sẻ tình cảnh ấy với mình. Ly dị
cứ như một vụ nổ trong vòng kiểm soát ấy. Mọi người đứng ngoài phạm vi đó
đều OK.”

“Mọi người đứng ngoài.” Lorcan gật lấy gật để. “Họ thật đáng ghét, phải

không? Cứ lải nhải đừng nghĩ lại chuyện đó nữa.”

“Ừ!” Tôi gật đầu tán đồng. “Rồi lại còn nói ‘Hãy nhìn vào mặt tích cực! Ít

nhất cô cũng không bị thương tật dị dạng vì tai nạn lao động!’”

Lorcan cười phá lên. “Người quen của chị ắt hẳn cũng là người quen của

tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.