ĐÊM TÂN HÔN - Trang 309

“Nhưng còn quyết tâm cho nó biết tình cảm của cậu? Còn thi đấu thì sao?

Tôi đang cố gắng thổi lại lửa, nhưng cậu ta lại lắc đầu. “Tôi nghĩ tôi thua
cuộc từ lâu lắm rồi, chị Fliss ạ,” cậu ta nói. “Chính xác là từ mười lăm năm
trước rồi. Chị không thấy thế à?” “Có thể,” ngưng một lát tôi đáp. “Có thể
cậu nói đúng.” “Cô ấy đã kết hôn và hưởng hạnh phúc với tình yêu lớn của
đời mình. Mừng cho cô ấy. Giờ tôi phải lo cho đời tôi.” “Tôi nghĩ là cả hai
chúng ta đều phải đi lo cho đời mình,” tôi chậm rãi nói. “Tôi cũng đáng trách
chẳng kém gì cậu. Tôi đã cổ vũ cậu.” Khi nhìn vào mắt cậu ta, tôi chợt thấy
buồn vì nhận ra đây là lúc chào tạm biệt. Nếu cậu ta với Lottie chấm dứt, thì
cậu ta với tôi cũng vậy. Chấm dứt làm bạn. Chấm dứt làm chị dâu em rể.

Lại có tiếng gọi hành khách lên máy bay tới Ikonos, nhưng tôi lờ đi.
“Đến lúc đi rồi,” Lorcan nói, và ngẩng khỏi cái BlackBerry. Anh ta ngồi

trên ghế đợi cạnh Noah, thằng bé đang hớn hở đọc tờ rơi về an ninh bằng
tiếng Bungari. “Hai người làm gì vậy?” Anh ta nhận ra vẻ mặt thẫn thờ của
Richard. “Có chuyện gì thế?” “Tôi là một thằng ngốc, chuyện thế đấy,”
Richard nói, đột nhiên hăng lên. “Rốt cuộc tôi đã nhận ra. Rốt cuộc.” “Tôi
cũng thế.” Tôi thở dài. “Đấy chính xác là điều tôi thấy. Rốt cuộc tôi đã nhận
ra.” “Chúng tôi đã nhận ra.” “Cả hai chúng tôi.”

“Ờ.” Lorcan có vẻ đang xác nhận tình hình. “Vậy là... chỉ mình tôi đến

Ikonos?” Richard nghĩ một lúc, rồi xốc cái túi vải khách sạn Nóc Thành Phố
mới tậu được lên.

“Có thể tôi sẽ đi cùng. Chắc tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đến Ikonos

nữa. Tôi muốn ngắm hoàng hôn. Lottie lúc nào cũng bảo hoàng hôn ở đấy
đẹp nhất thế giới. Tôi sẽ kiếm một chốn lặng lẽ ngắm hoàng hôn và rồi trở lại
San Francisco. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ biết tôi đã đến.” “Còn chị và Noah thì
sao?” Lorcan quay sang tôi. Tôi đang định bảo có trả vàng cũng không lôi nổi
tôi đến Ikonos nữa thì điện thoại của anh ta lại kêu.

“Ben nhắn. Đợi đã.” Anh ta đọc tin nhắn, vẻ mặt anh trông thật kỳ lạ.

“Không thể tin nổi,” cuối cùng anh ta lầm bầm. “Sao thế?” Lorcan lặng lẽ
nhìn lên. Trông anh ta thực tình choáng nặng. “Lorcan, sao thế?” Tôi thấy
một xíu lo âu. “Lottie có sao không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.