ĐÊM TÂN HÔN - Trang 325

“Đừng lo.” Tôi chạm vào tay cậu ta. “Không một lời.” “Chúc may mắn.”

Lorcan bắt tay Richard. “Rất vui được quen anh.”

Richard đi về phía trạm taxi, tôi nén tiếng thở dài. Giá mà Lottie biết.

Nhưng tôi không làm gì được nữa. Việc duy nhất cần ưu tiên lúc này là đi nói
lời xin lỗi thống thiết nhất quả đất. Cái bao gối tha hồ quỳ của tôi đã đóng bộ
xong rồi.

“Được, đi thôi,” Lorcan nói. Anh ta nhìn đồng hồ. “Ben chưa trả lời mấy

tin nhắn của tôi. Chị có biết họ đang ở đâu không?”

“Không. Họ sắp ngủ với nhau thì bị tôi xen ngang.” Tôi nhăn mặt trước

hành vi của chính mình. Màn sương rồ dại trong đầu đang dần dà tan đi. Tôi
bắt đầu thấy khá rõ mình đã cư xử tồi tệ đến thế nào. Chúng có ngủ với nhau
thì đã sao? Chúng có làm ra một em bé trăng mật thì đã sao? Đấy là cuộc đời
của chúng nó.

“Anh có nghĩ nó sẽ tha lỗi cho tôi không?” tôi nói khi chúng tôi chui vào

taxi. Tôi đang hy vọng Lorcan sẽ nói câu gì an ủi kiểu như, Tất nhiên rồi;
tình chị em bao giờ cũng bền chặt không thể bị đứt gãy chỉ vì chuyện nhỏ như
con thỏ thế này
. Trái lại, anh ta nhăn mũi và nhún vai thật mạnh.

“Cô ấy có phải típ người dễ tha thứ không?” “Không.”
“Ờ.” Anh ta lại nhún vai. “Hẳn là không.” Tim tôi muốn ngừng đập. Tôi là

mụ chị gái lầm lạc nhất trên đời. Lottie sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi
nữa. Và đấy hoàn toàn là lỗi tại tôi. Tôi bấm số của nó, cuộc gọi lập tức
chuyển vào hộp thư thoại. “Lottie,” tôi nói lần thứ một nghìn tỉ. “Chị xin lỗi
lắm lắm lắm. Chị cần giải thích. Chị phải gặp em. Chị đang trên đường đến
khách sạn đây. Chị sẽ gọi em khi đến nơi, OK?” Tôi cất điện thoại, sốt ruột
gõ ngón tay. Chúng tôi đã vào đường chính nhưng đi với tốc độ rùa bò, theo
tiêu chuẩn Hy Lạp. Tôi cúi người tới ông tài. “Ta đi nhanh hơn được không?
Tôi cần gặp em gái tôi, ngay lập tức. Ta đi nhanh hơn được không?” Tôi đã
quên khách sạn Amba ở xa sân bay đến mức ấy. Có vẻ đã vài giờ trôi qua
chúng tôi mới đến nơi, trèo ra khỏi taxi, sập cửa, chạy lên các bậc hoa cương.

“Cứ đưa hành lý cho bồi cửa,” tôi hụt hơi nói. “Ta có thể lấy sau.”
“Được.” Lorcan gọi một ông bồi cửa đẩy xe đẩy và để mấy cái va li lên

trên. “Đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.